|
.::Bài gửi sau cùng::. |
Bài gửi | người gửi | thời gian |
[] Thông Báo | | Tue Oct 21, 2008 8:37 am
|
[] Minh Hằng: Tôi từng bị đánh trước cổng trường | | Thu Oct 16, 2008 10:53 pm
|
[] Xe đạp gập "cưa đổ" teen Xì Gòn! | | Thu Oct 16, 2008 8:03 am
|
[] Những phát ngôn và hành động “gây shock” trong giờ học | | Thu Oct 16, 2008 7:56 am
|
[] Mai Phương Thúy "uốn éo" ca hát và sự cố hở ngực trần | | Tue Oct 14, 2008 8:47 pm
|
[] Christmas Canon (Trans-Siberian Orchestra) | | Mon Oct 13, 2008 9:26 pm
|
[] Give it to you - Sean Paul ft Eve | | Mon Oct 13, 2008 8:31 pm
|
[] Sona - Secret Garden | | Mon Oct 13, 2008 8:30 pm
|
[] Songs From A Secret Garden - Secret Garden | | Mon Oct 13, 2008 8:29 pm
|
[] Hình Nền CF thay đổi + HS + dao + bôm ( gở bôm ) + combo ( 1 sao = 5 sao) | | Mon Oct 13, 2008 5:57 pm
|
[] Hướng dẫn sử dụng một số loại súng trong CrossFire | | Mon Oct 13, 2008 5:53 pm
|
[] Fan fiction - Bài mở đầu | | Mon Oct 13, 2008 8:32 am
|
[] Tớ cần vài bản nhạc ko lời | | Sun Oct 12, 2008 2:17 pm
|
[] Chắp Cánh Giấc Mơ Yêu | | Sun Oct 12, 2008 1:54 pm
|
[] Tie A Yellow Ribbon Round The Ole Oak Tree | | Sun Oct 12, 2008 1:21 pm
|
|
|
Fan Fiction - What will be will be |
|
|
|
Tác giả |
Thông điệp |
Kitr
Super mod
Age :
Registration date : 02/10/2008
Tổng số bài gửi : 75
Đến từ : Tự khúc mùa đông
|
Tiêu đề: Fan Fiction - What will be will be Fri Oct 10, 2008 8:39 am |
|
|
- Trích dẫn :
- Writer : buta_buta
Idea : Kitr -----------------------------------
Ok . Chào mọi người . Có ai từng nghĩ mình sẽ xuất hiện trong một câu chuyện, bên cạnh là mấy chú pkm loi choi chưa? Chưa hả? Nếu vậy thì bây giờ nghĩ đến nó là vừa. Dưới đây là một hình thức fan fic mà người xem sẽ trở thành 1 phần của câu chuyện. Và dĩ nhiên, trong 1 fan fic pkm thì sẽ ko thiếu pkm nhỉ, 1 đội hình pkm trong mơ ước của bạn, sao lại ko?
Tựa đề: What will be will be. (Tạm dịch: Việc gì đến sẽ đến.)
- Disclaimer: Fic được viết dựa theo game Pokemon, mọi pokemon đều thuộc về nhà xản xuất chứ ko phải của tớ. Red, Green, Yellow và các nhân vật trong bộ [Pocket Monster Special] thuộc về tác giả Kusaka Hidenori/Mato. Các Character NPC thuộc về tớ và Character được đăng ký thuộc về người đăng ký.
- Tác giả: buta_buta
- Thể loại: Fantasy
- Rating: T+. Ko khuyến khích những ai vốn đã thích nhìn nhận về pkm như 1 thế giới tươi sáng và tốt đẹp. Fic này sẽ đi ngược lại với việc đó '_'
-Warning: None '__'. Nhưng như đã nói ở trên, bất cứ ai ko thích nhìn pkmWorld theo 1 hướng tiêu cực và cực kỳ tồi tệ thì tốt nhất là ko xem mà xem rồi thì ko phàn nàn ^__^.
-Summary: Bạn từng nghĩ đến PkmWorld như 1 nơi thanh bình, Pkm và con người sống cùng nhau trong những thị trấn, nơi mà những cậu bé theo đuổi ước mơ trở thành 1 trainer tài ba? Vậy tốt nhất hãy đặt những thứ đó vào thì quá khứ. Đối mặt với hiện tại là những cánh rừng xơ xác, những con pkm hoang dã hung tợn, cành ngày càng né tránh con người. Những nguồn nhiên liệu vô tận, sức làm việc dẻo dai, pkm trở thành công cụ cho chính phủ. Chiến tranh thế giới nổ ra, đặt dấu chấm cho kỷ nguyên tươi đẹp trước đây của pkm và con người. Bạn có phải là người sẽ viết tiếp? Hay mặc kệ mọi việc. What will be will be?
Trích: Thông cảm vì trong TFC4rum ko có phần giới thiệu cho fic nên tớ đành post luôn 1 đoạn giới thiệu vào đây :">
- Trích dẫn :
- Tiếng gào thét xé vào màng tai anh. Tiếng súng nghe gần như ở sát bên. Thây người ngã gục. Những mảnh thân thể đứt lìa, còn quần áo hay trần truồng phơi ra giữa bãi chiến trường. Máu lênh láng. Và nước mưa ào xuống, gột rửa nó đi như muốn xoá cái lỗi lầm mà con người đã tạo ra… Máu hoà vào nước mưa… Tuy đã trôi nhưng vẫn để lại từng vệt đỏ trên mặt đất…
Kẻ khóc lóc kêu mẹ… Kẻ kéo lê cái thân xác chỉ còn lại một nửa của mình… Kẻ lấy xác đồng đội đẩy ra trước làm bình chắn để tiến lên…
Nước mắt con Manectric rơi xuống… Chảy vào mắt anh… Khoé mắt cay quá…
“Đâu là con người… … ?...” |
|
|
|
Kitr
Super mod
Age :
Registration date : 02/10/2008
Tổng số bài gửi : 75
Đến từ : Tự khúc mùa đông
|
Tiêu đề: Re: Fan Fiction - What will be will be Fri Oct 10, 2008 8:41 am |
|
|
WHAT WILL BE WILL BE Chapter 1: Get it started Part1:
8:45 a.m. Viridian Forest “Rầm!!!!” Nhánh cây khô bự tổ bị ném tới, chắn trước mặt nó. Trainer nón đen phóng qua nhánh cây một cách dễ dàng, nó vẫn chưa muốn rút pokemon ra. Một tay vịn chặt cái nón lưỡi trai đen đội ngược trên đầu, nó trượt xuống mặt dốc của con đồi. Gió thốc vào mặt. Tiếng chân giậm đáng sợ sau lưng cho nó biết con Nidoqueen hung tợn vẫn chưa chịu dừng cuộc rượt đuổi.
…..
8:45 a.m. Prof. Willow’s lab Prof. Willow nhìn đồng hồ. Cô tranh thủ cắm điện và cho cà phê bột vào máy. Cô có một cuộc hẹn lúc 9 giờ.
……..
Nón đen ê ẩm, vừa rên vừa tiếp tục chạy, ngọn đồi không miếng cỏ đỡ cho cú trượt của nó. Nó chạy băng wa một dải đất rộng, tránh đối đầu với con Nidoqueen hoang dã. Cánh rừng không cỏ. Cánh rừng có dải đất rộng cằn cõi chứ không rậm rạp, không trải cỏ xanh như ngày nó vẫn còn sống tại nơi này. Mấy hàng cây cháy khô, đen đúa nằm rạp, vẫn còn vết tích của Flamethrower và Acid. Mùi hăng hắc túa ra khắp cánh rừng.
………
Prof. Willow mở chiếc ra-đi-ô, hát khẽ theo nhịp của “Beauty Butterfree” _ bài hát yêu thích của cô. Mùi cà phê bay khắp căn phòng.
………
Nón đen lao ra khỏi khu rừng. Bay thẳng đến căn Lab xám. Hụt chân. Và…. “Ầmmmm!!!!!”.
Prof.Willow giật phắt, đánh rơi chiếc muỗn khuấy cà phê. Và ngay cửa phòng khách của cô, một thằng con trai tóc bạch kim rối nùi, mũ lưỡi trai đen, áo phông đen, quần jeans giắt mấy quả pokeball và áo khoác ngoài buộc quanh cổ đang gãi đầu cười trừ.
“KITR!!!!!!!” “Đùngggggg!!!!!”
Tiếng động lớn ngắt ngang cơ hội để ý đến gã-trai-nón-đen của Willow (hay chính xác hơn theo ý tôi, là tạo cho gã-nón-đen một cơ hội sống ) Qua kính cửa sổ, tất cả những gì Prof.Willow của chúng ta có thể thấy là hai phần ba cái cẳng chân tổ chảng của con Nidoqueen. Thề với các cậu là thực đơn cho bữa tối của cô ấy chắc chắn sẽ có món “Nón-đen rang bơ”
“Ầmmm!!!” Ok, ok, bỏ qua bữa tối và quay trở lại với cú EarthQuake mà con-Nidoqueen-chết-tiệt đang gây ra. “Bopss!” quả cầu pokeball bật nắp và Venusuar đứng bên cạnh Nón đen mà Willow gọi là Kitr. Có vẻ trainer nón đen cuối cùng cũng đã rút pokemon để chiến đấu. Sau những rắc rối mà con Nidoqueen đem lại thì nó không muốn trở thành “Nón-đen rang bơ" chút nào
Kitr hét: “Strength!” Venusaur phóng người. Nhấn đầu vào con Nidoqueen, nó nghiến răng. Và bằng một nỗ lực cực kỳ, con ếch đẩy ngả chỏng gọng đối thủ khổng lồ của nó. Trận EarthQuake tạm thời đã ngưng nhưng con Nidoqueen đang nhổm dậy, nó vẫn chưa chịu thua.
Venusaur thở mạnh sau cú ra đòn vừa rồi. Sức nặng của một con Nidoqueen là quá sức đối với nó. _Kitr… Squirtle…. _ Willow gợi ý, nếu cô không nhầm thì trước đây Kitr có 1 chú Squirtle. Nhưng Kitr đưa tay ngắt lời, ra hiệu cô im lặng. Kitr chau mày suy nghĩ, một pokemon hệ cỏ đấu với một con khổng lồ hệ độc-đất không phải là một lựa chọn khôn ngoan. Và một con Squirtle hệ nước chắc chắn sẽ có lợi thế hơn. Nhưng con Squirtle của anh….
“Bullet Seed! Venusaur! Kitr chỉ tay vào chân con Nidoqueen ra lệnh , mỉm cười, nó đã có cách chiến thắng. Venusaur chúi đầu, từ bông hoa trên lưng nó bắn ra một loạt những hạt cứng, đập liên tục vào chân con Nidoqueen làm con khủng long xanh mất thăng bằng. “Vine Whip!!” Con ếch xanh không cần suy nghĩ, nó phóng cặp dây leo của mình, quấn chặt vào 2 chân của con Nidoqueen. “Nâng!!” hiểu ý trainer, Venusaur xoắn cặp dây leo của nó, và con Nidoqueen bị hất thẳng lên trời, rơi ngay xuống hàng rào của Lab, tội nghiệp Willow . “Bopss!” Venusaur được thu vào pokeball và đồng thời con Nidoqueen hung tợn cũng nằm gọn trong 1 quả cầu khác mà Willow ném ra…
……….
Nhét vội miếng bánh mì cuối cùng vào miệng, Kitr nói : _Vậy ra Pallet Town cũng giống như những nơi khác… Cả cánh rừng Viridian… Willow im lặng. Cô biết Kitr đang nghĩ gì. Qua mail của cậu, cô biết lý do cậu muốn quay lại Pallet Town sau từng ấy năm, cậu vẫn hy vọng Pallet của cậu vẫn thanh bình, vẫn tươi đẹp như ngày trước.
Cậu nhóc Kitr của 5 năm trước, tóc bạch kim chải thẳng thớm, luôn bị Prof.Oak _ ông của Willow tóm cổ khi đang lang thang trong Viridian Forest. Suốt ngày luôn miệng đòi sớm ra khỏi Pallet town này để thực hiện một chuyến phiêu lưu bất hủ như đàn anh Red và Green _ 2 trainer huyền thoại sinh ra từ cái nôi Pallet. Và bây giờ, trước mặt Willow là 1 Kitr _ người lớn, cao hơn nhiều so với trước đây và có khi còn cao hơn cô, tóc rối bù xù, nhem nhuốc và trên cánh tay, gương mặt, từng chỗ của cậu đều có thêm nhiều vết thẹo.
Uống đầy một họng nước để kết thúc bữa sáng của mình. Kitr mở lời: _Vậy, lý do để chị gọi bọn em về đây là gì? Em nghĩ kế hoạch về Pokedex đã kết thúc từ lâu rồi chứ. Chị không gọi em về đây để hoàn thành nó trong tình hình bây giờ chứ hả?
Willow vẫn im lặng… ================================
Cảm ơn đã theo dõi . Để tránh các thắc mắc, sau mỗi chap tớ sẽ up các từ viết tắt và thông tin cần thiết. Viết tắt: _Prof: Professor=Giáo sư _Lab: Laboration=phòng thí nghiệm
Tên gọi: _Pallet town: Là thị trấn khởi điểm ở các bản pokemon Red/FR,Green/LG,Yellow,Blue _Viridian Forest: Cánh rừng gần Pallet town
Các pokemon xuất hiện trong chap này: Venusuar: Nidoqueen:
Được sửa bởi Kitr ngày Fri Oct 10, 2008 8:47 am; sửa lần 2. |
|
|
|
Kitr
Super mod
Age :
Registration date : 02/10/2008
Tổng số bài gửi : 75
Đến từ : Tự khúc mùa đông
|
Tiêu đề: Re: Fan Fiction - What will be will be Fri Oct 10, 2008 8:45 am |
|
|
WHAT WILL BE WILL BE Chapter1: Get it Started Part2: Nó đưa tay nhặt cái nón đen rớt trên cỏ, và đội ngược lên đầu, ép mái tóc bạc rối nùi nằm im. Gió thổi. Lật từng mảng cỏ khô bay lông lốc. Khói thải làm cho nắng nóng hơn. Nó đưa tay vuốt cái bảng rỉ sét nằm lệch hẳn về một phía. Vỏn vẹn mấy con chữ “Nghĩa trang Pallet Town”.
Kitr thở dài, nó đi dọc theo bìa các ngôi mộ. Cũ kĩ và đổ nát. Cũng đã lâu rồi đâu còn ai nghĩ đến việc đi thăm mộ người thân . Nghĩa trang im lặng. Nó im lặng. Không gian nín lại. Cổ nghẹn lại như vừa nuốt phải một trái Pecha Berry khổng lồ. Thật khó chịu… Nó bước đi nhanh hơn.
Thoát khỏi không khí ngột ngạt của khu nghĩa trang tập thể. Nó leo lên một ngọn đồi nhỏ. Đồi cỏ nơi này hãy còn xanh mơn mởn. Gió thổi cái mùi cỏ ngai ngái vào mũi nó. Nắng thoát khỏi các áng cây khô, hào phóng trải lên người. Nó đi thật chậm. Muốn kéo dài hơn quãng đường này…
…………
Người thanh niên giật mình. Tiếng chân rạp trên cỏ cháy làm anh thức giấc. Cái không khí yên bình hiếm có và mùi cỏ dại này khiến cho ai cũng cảm thấy thật thoải mái. Và anh đã đánh một giấc khá ngon lành. Thật lâu rồi anh mới lại có thể ngủ sâu như vậy. Nhưng cái thói quen cố hữu từ chiến trường vẫn không để yên cho anh.
Vừa vươn vai, anh vừa ráng nheo mắt nhìn thật xa, về phía cổng vào. Một thằng nhóc đội nón vừa vào, anh chắc nó đến để thăm mộ người thân hay gì đó đại loại vậy. Nhưng bàn tay của người thanh niên lần vào thắt lưng, chạm vào khối sắt lạnh, và siết nhẹ nó. Để yên tâm… . Đã từ lâu, anh không còn để ý rằng thắt lưng mình không còn những quả cầu poke, mà thay vào đó là thứ vũ khí đáng tởm này. Một thanh shortgun IXP-series màu đen. Đen ngòm. Màu của những gì mà anh có thể nhìn thấy…
………
Nhóc đội nón đen đặt chân lên đỉnh đồi cỏ. Ngay trước ngôi mộ mà nó biết là của Prof.Oak, một người con trai đang nhìn nó. Tóc đen mỏng bị gió quăng quật không thương tiếc. Cao và gầy. Quần áo đơn giản với jeans và sơ mi đen đồng bộ với màu mắt của anh ta. Không giống với tròng mắt to, đen đậm của Kitr. Mắt của người thanh niên mang màu đen nhạt, nhỏ và sâu. Không có cái mạnh mẽ, dữ dội và cương quyết của Kitr. Sắc đen nhạt làm người ta dịu lại…
Kitr bước ngang qua người thanh niên tóc đen. Thả người ngồi xuống bãi cỏ, trước ngôi mộ của Prof.Oak. Nó tháo chiếc nón đen, đưa tay đè đám tóc lộn xộn trên đầu, làu bàu: _Con về rồi…
Gió vẫn phải thổi mạnh. Con người vẫn phải đi lại. Máy móc vẫn phải vận hành. Pokemon vẫn phải chiến đấu. Và Trái Đất vẫn quay…. ….
……vẫn quay…
Kitr vẫn ngồi đó. Nhìn đau đáu vào mấy dòng chữ khắc tên trên ngôi mộ. Nó không nhớ nó đã ngồi như vậy bao lâu rồi. Mới cách đây vài phút? Vài giờ? Vài ngày? Hay đã vài thế kỷ không chừng……
Nó đã trở về, theo đúng những gì mà tiến sĩ đã dặn nó. Nhưng để làm quái gì chứ? Chỉ một mình nó… Zarine đã không quay trở lại. Bỏ lại Venusaur với nó và không còn bao giờ nhớ đến lời hứa quay trở lại. Và Tan3… Pallet town của nó. Cánh rừng Viridian của nó. Những bầy pokemon hoang dã thân thiện và quen thuộc của nó. Cả bàn tay gân guốc của Prof.Oak thường tóm gáy nó mỗi khi nó lang thang vào rừng. Tất cả đã mất… Chính Tan3 đã lấy của nó…
Nó muốn gọi Venursaur của nó ra bây giờ, làm 1 trận EarthQuake thật dữ dội. Đủ đến cái mức mà đất phải nức ra và cái cơ thể nhũn rữa của tiến sĩ phải được nó lôi lên, nhìn cho thật kỹ. Nó muốn có một con Charizard bây giờ, dùng flamethrower để đốt sạch mọi thứ. Thiêu trụi cho đến khi nào không còn lại gì và đốt cho cả Trái Đất này nổ banh ra. Nó muốn có cái mai rùa của Blastoise, Withdraw và chui vào thật sâu. Trốn thật kỹ trong cái mai ấm áp và an toàn.
Nhớ lại từng lời Willow đã nói. “Sau khi các em chia ra, mỗi người đi về một vùng để hoàn thành pokedex. Tan đột nhiên quay lại sau 4 năm, lật từng nắm cỏ lên để tìm kiếm thứ mà không ai biết… Nó đã giết chết Oak… Và biến mất…
Kitr hầu như đã quên mất người thanh niên lạ. Nó nằm vật xuống cỏ, để đất sình bết vào tóc, vào mặt nó. Ráng hít thật sâu, cố nhét thật căng vào phổi mùi sình, mùi cỏ. Càng cố, cổ họng càng bị chặn lại, ộc vào mũi cái mùi hắc của Acid, của tảng đá làm bia mộ, mùi của những cái thây đang mục rữa dưới chân nó. Ngột ngạt. Phản bội. Căm ghét. Bất lực.
“Boops!” Tiếng nổ quen thuộc của quả cầu pokeball. “Sunny day.”_Nó nghe một giọng trầm nhỏ sau lưng, khẽ ra lệnh. Và nắng chảy ra. Nó ngẩng đầu lên. Venusaur đang đứng cạnh nó và sử dụng [Sunny Day]. Con ếch xanh nhe răng cười. Cảm giác ấm áp chảy trên người nó, mang hương cỏ dại trở lại.
Nó chống tay lên mặt cỏ, ngồi dậy. Người thanh niên tóc đen, tay cầm quả cầu của Venusaur, đưa lại cho nó. Giọng trầm nhỏ vừa nãy lại nói: _Của cậu đây. Đừng làm rơi nữa. Và hẹn gặp lại. Anh ta vươn vai, bước khỏi ngọn đồi. Màu mắt nhạt làm dịu lại những dữ dội trong Kitr.
Nó quay sang nhìn Venusaur, con ếch vẫn đang nhìn nó, lo lắng. Kitr xoa đầu Venusaur, vừa thắc mắc. Làm sao anh ta có thể ra lệnh cho một pokemon của người khác ===================================
Chapter tiếp theo xin đừng bỏ wa nếu đã xem được đến đây rồi . Vì chapter2 là chap mà tớ thích và tiến bộ nhiều trong cách viết ^^.Cảm ơn đã theo dõi đến đây ^__^. Viết tắt: _Prof: Professor=Giáo sư
Tên gọi: _Pallet town: Là thị trấn khởi điểm ở các bản pokemon Red/FR,Green/LG,Yellow,Blue _Viridian Forest: Cánh rừng gần Pallet town ở cùng phiên bản pkm như trên _Pecha Berry: Là 1 item trong game, một trái cây mà khi ăn vào sẽ mất tác dụng của các move làm tê liệt. Có kích thước lớn nhất trong các loại berry :
Các pokemon xuất hiện trong chap này: Venusuar:
Mô tả các move, chỉ nói đại khái về các move, muốn biết rõ hơn các bạn có thể vào trang serebii.net :: _EarthQuake: tạo động đất _Flamethrower: phóng lửa _Withdraw: Rút đầu vào mai _Sunny Day: tạo nắng --------------------------------------------------- các character trong truyện đều là thành viên hoặc cựu thành viên của box pokemon GVN |
|
|
|
Kitr
Super mod
Age :
Registration date : 02/10/2008
Tổng số bài gửi : 75
Đến từ : Tự khúc mùa đông
|
Tiêu đề: Re: Fan Fiction - What will be will be Fri Oct 10, 2008 8:59 am |
|
|
WHAT WILL BE WILL BE Chapter2: Background Part2: Sin Note: Các dòng chữ in nghiêng chính là suy nghĩ của nhân vật :. =======================================================
_Quá khứ… “Cướp!!!” Người đàn ông bẩn thỉu la lên, đuổi theo tên cướp. Chất giọng khàn khàn của ông vang khắp con hẻm nhỏ.
…Không một ai dịch chuyển… Không một ai đứng dậy…
“Thunder Bolt!!” Con pikachu nhỏ phóng một cú sấm sét kinh người vào người đàn ông đó. Ngã xuống. Mùi thịt cháy khét. Và tanh tưởi. Tiếng lách tách của dòng điện chưa dứt nghe thật lớn trong con hẻm im lặng này. Người đàn ông bị cướp bây giờ đã cháy đen, ngón tay khẽ co giật. Pikachu phóng trở lại lên vai kẻ cướp. Vẫn không một ai thèm để ý đến sự kiện vừa xảy ra. Cứ như thể nó chưa từng đi qua cuộc đời họ. Mà để ý đến để làm gì chứ? Có ăn được không? Có giúp họ sống qua hết ngày hôm nay không? Hay sẽ càng mang thêm phiền phức và gánh nặng đến?
Thằng nhóc tóc đen, gầy còm, rách rưới và bẩn thỉu đến gần người đàn ông đã ngã xuống. Tay run run, nó lần vào áo ông ta, mò mẫm kiếm một chút hy vọng. Tay thằng nhóc chạm vào một vật, nó rút ra từ vạt áo người đàn ông một mẩu bánh mì cứng ngắc, khô thốc. Có lẽ còn sót lại hay được để dành từ bữa tối của ông.
Bàn tay cháy đen chợt cử động nhẹ nắm lấy tay thằng nhóc tóc đen. Tròng mắt lờ đờ xoay lên nhìn nó, van nài. “Ông ta còn sống!” Thằng nhóc kinh hoàng. Mở to cặp mắt đen của mình, run sợ. Nó chợt rút tay thật nhanh ra khỏi người đàn ông, vùng chạy, bỏ lại ông ta, cháy đen và tuyệt vọng. Nó chạy thật nhanh vào con hẻm khác, đưa tay bụm mịêng. Chúi đầu vào một lỗ cống, nó nôn thốc nôn tháo. Tự đưa tay bấm bụng và ôm miệng lại. Nó không được nôn nữa, phải giữ lại tất cả những gì đã ăn nếu không muốn chết.
Mày đã làm gì chứ? Bỏ mặc ông ta lại?
Im đi! Không phải lỗi của tôi!!
Là lỗi của mày! Nếu mày không làm vậy, ông ta có thể sẽ sống
Không phải lỗi của tôi!!! Không phải tại tôi mà!!!
Là tại mày! Lỗi của mày!
Im điiii!!!
“Khốn kiếp…” Nó ôm mặt, lảo đảo đi vào cái góc tối tăm quen thuộc của nó. Góc hả? Tối tăm hả? Có phải là như vậy không? Hay cái bản chất của thành phố này đã là như vậy rồi? Khói đen mịt mù toả ra từ các đầu máy lớn. Cây xanh không còn. Các toà nhà được xây lại từ nhiều năm trước, tận dụng tối đa diện tích eo hẹp của thành phố. Những thanh sắt chồng lên nhau tạo thành nhà, cả trăm tầng, dựng san sát nhau. Nhưng người ta đã không tính đến sự kiện sương muối nặng diễn ra sau này, do khói xây dựng, do khói nhà máy tạo nên. Các thanh sắt mau chóng rỉ sét theo thời gian. Các công trình dần sụp đổ, mùi sắt rỉ… tanh như mùi sắt trong máu… cứ thoang thoảng loan khắp thành phố. Không thể nào nhận ra được mùi máu vương sau những trận xô xát lẫn vào mùi rỉ sét. Cái bản thân thành phố này đã là một góc tối tăm và bẩn thỉu rồi...
…Thành phố đã không còn giá trị… Người ta bỏ nó đi. Các nhà đầu tư. Cùng với những con pokemon hiếm có vơ vét được quanh vùng. Và lợi dụng triệt để cánh rừng xung quanh… Chỉ còn lại… Route 113 trở thành sa mạc không thể vượt qua… Fallarbor City bị cô lập… Là những nhà máy già cỗi ọc ạch làm việc… Là những toà nhà hàng trăm tầng sắp đổ ụp xuống đầu những con người nơi đây không hề hay biết… Là những con người bị vất lại… Là tệ nạn… Là vô dụng… Là chiến đấu… Là sinh tồn… Là cặn bã của xã hội… …
Ngước đầu lên chỉ thấy những thanh sắt đâm lỉa chỉa, thấy những toà nhà mọc sát nhau, che cả ánh mặt trời… Phải không?... Hay là mặt trời không chiếu xuống đây?... Hay đây là nơi mà Thượng Đế không với tới được?... Hay đây là nơi Ngài cố tình bỏ quên?... Là sai lầm của Ngài… Là đau khổ với nó… Là nơi mà người ta ngụp lặn giữa vũng lầy, giữa tanh tưởi của máu và bỏ quên cái gọi là đồng loại…
_6 năm sau… “Xèo...” Tiếng da thịt cháy. Nó im lặng. Tên lính hơi ngạc nhiên khi không thấy phản ứng từ nó, nhưng hắn không quan tâm, quay sang nâng một mảng sắt mới nung khác từ ngọn lửa đuôi của con Chamander, ngoắc tay gọi người tiếp theo. Bả vai trái nó mang một vết bỏng đỏ rực số 6 mà người ta in lên.
Quân đội. Thành phố cũ nát đang được dỡ đi. Mặt trời vẫn không xuyên qua nổi lớp bụi sắt và khói thải chờn vờn trên đỉnh đầu.
Tiếng nổ điện ThunderBolt của những con Raichu, tiếng ngọn lửa Ember quần trong không khí văng ra từ thân thể nóng chảy của Magmar, tiếng của những toà nhà tan dần trong trận Acid của lũ Ekans. Và tiếng khạc đạn của những thanh shortgun mà nó chưa từng thấy trước đây. Âm thanh gục ngã của những cái thây ngu ngốc cố tìm cách bỏ chạy.
Hoặc chết. Hoặc bị bán đi. Hoặc nhập ngũ và tiếp tục đi gieo cái đau đớn ngày hôm nay cho những kẻ xấu số ở thành phố khác. Phần đông nhất chọn cách thứ ba…
Người ta đánh số để gọi những 'cái thây' chết. Gọi những 'con thú' bị bán đi khắp nơi. Gọi những 'cỗ máy' chiến đấu để được sống... Số không được dùng để gọi người...
“Làm sao mà trách họ? Ta cũng như họ thôi… Sao không tự trách ta? Hay là ta đã quên mất lương tâm mình từ 6 năm trước?...
Ta tiếp tục đi… Ta muốn được sống… Ta là con người … ?...
_4 năm sau… Anh bây giờ là một tổng tư lệnh. Mạnh mẽ và cay nghiệt. Gương mặt anh chỉ dịu lại khi ở cạnh bầy pokemon của mình. Phải rồi, chúng nó ở bên cạnh để bảo vệ anh. Thương yêu anh, làm tất cả theo lời anh. Anh có thể tin tưởng chúng hơn cả lũ người xuốt ngày vây lấy anh. Chúng là gia đình đầu tiên mà anh có. Là người thân duy nhất của anh…
Mặc cho vết sẹo số 6 vẫn bỏng rát. Anh bây giờ đã có tên. Cái tên của một kẻ có địa vị cao hơn luôn được trân trọng hơn. Tên của một kẻ đã chà đạp lên đầu đồng loại mình để ngoi lên có ngày hôm nay…
_1 năm sau… Mưa vẫn buông xối xả mang theo vị mặn đặc trưng của mưa a-xít. Mưa xối vào người khiến cho người ta ê ẩm. Mưa tối tăm trời đất. Mưa phụ hoạ vào những dòng ThunderBolt khiến nó càng lan ra, đánh cả địch lẫn ta…
Anh nằm giữa một vũng máu. Máu của anh hay máu của những kẻ anh hạ sát?... Mắt nhắm nghiền… Mưa vẫn xối… “Nước mưa sao lại không đập vào người ta đi? Sao không đập nát cái thân thể nhuốm máu tội đồ này của Ngài đi?...”
Nước nhỏ giọt thật nhẹ lên mặt anh… Nhẹ và nhỏ hơn giọt mưa… Chảy xuống miệng… “Tanh quá… Máu…?...” Máu của ai? Của anh? Của kẻ bị giết?
Nước nhỏ giọt thật nhẹ lên mặt anh… Nhẹ và nhỏ hơn giọt mưa… Chảy xuống miệng… “Mặn quá… Là mưa? Không phải… Là nước mắt… ? … Không phải nước mắt của anh. Hẳn rồi. Anh quên từ lâu khóc là thế nào rồi. Nước mắt của ai? Máu của ai?
Anh khẽ động người. Đau đớn. Mở mắt ra. Pokemon của anh đang chụm lại trên đầu anh. Che cho anh khỏi làn đạn gắt, khỏi lửa Ember, khỏi Acid. Máu bết vào những bộ lông. Vết lở loét và bị thương ở khắp người. Khoé mắt chúng hình như ngấn nước? Có hay không? Mắt anh đã mờ lắm rồi… Không còn nhìn rõ nữa…
Ta đã nói gì chứ? [Chúng nó ở bên cạnh để bảo vệ ta? Thương yêu ta, làm tất cả theo lời ta? Ta có thể tin tưởng chúng hơn cả lũ người xuốt ngày vây lấy ta? Chúng là gia đình đầu tiên mà ta có? Là người thân duy nhất của ta…] Ngụy biện! Láo toét! Ta đã làm gì chứ? Ta có bảo vệ được chúng không? Ta là con người… Ta cũng là lũ người khốn nạn đang bắn phá đó thôi…
Tiếng gào thét xé vào màng tai anh. Tiếng súng nghe gần như ở sát bên. Thây người ngã gục. Những mảnh thân thể đứt lìa, còn quần áo hay trần truồng phơi ra giữa bãi chiến trường. Máu lênh láng. Và nước mưa ào xuống, gột rửa nó đi như muốn xoá cái lỗi lầm mà con người đã tạo ra… Máu hoà vào nước mưa… Tuy đã trôi nhưng vẫn để lại từng vệt đỏ trên mặt đất…
Kẻ khóc lóc kêu mẹ… Kẻ kéo lê cái thân xác chỉ còn lại một nửa của mình… Kẻ lấy xác đồng đội đẩy ra trước làm bình chắn để tiến lên…
Nước mắt con Manectric rơi xuống… Chảy vào mắt anh… Khoé mắt cay quá…
“Đâu là con người… … ?...”
Ta không muốn nghe nữa… Không muốn thấy nữa… Đừng khóc nữa Manec… Đừng để nước rơi vào mắt ta nữa… Ta không muốn thấy nữa…
Anh ôm đầu con Manectric, xoa nhẹ, dí cái mũ sừng phát điện của nó vào mặt mình, khẽ ra lệnh “Flash!”
Ánh điện phát ra, chói nhoà mắt… Màu mắt đen nhạt đi… Cảnh vật đã mờ dần…
_Hiện tại… Tiếng gõ cửa và giọng một người con gái vang lên: _Sin! Sin! Dậy đi, xuống ăn sáng, Kitr đến rồi đấy, và lũ nhóc kia cũng sẽ tới mau đấy. Nhanh lên nhá!
Người thanh niên tên Sin vừa trả lời, vừa đưa tay quơ vội thanh shortgun IXP-series nhét vào thắt lưng: _Xuống ngay, Willow
Đã lâu rồi anh ít nghe ai gọi mình bằng cái tên ngày xưa anh được trao khi còn trong quân ngũ. Mỗi lần nghe tên mình anh lại thấy buồn cười. Ừ, đúng thật. Như nghĩa của nó. Có khi anh chính là những tội lỗi mà cả Thượng Đế và con người đang tìm cách chối đi, không chấp nhận thuộc về mình…
Sin đưa tay lần vào vai áo trái. Chạm vào vết thẹo cũ đang bỏng rát. Anh nhìn vào gương, một thằng con trai tóc đen mỏng, mắt đen nhạt màu nhìn vào anh. Sin dụi mắt, thị lực anh giảm rõ rệt từ ngày hôm đó… Không hề hối hận…
End Chapter2 ==========================================
Cảm ơn đã đọc ^__^.Part2 sẽ có vào giữa tuần sau và Chapter3 vào CN sau ^___^
Tên gọi: _Route 113: Xuất hiện trong ruby version, là một con đường khá dài nằm trong sa mạc và bão cát, là độc đạo dẫn vào FallarborTown. _FallarborCity: Trong game thì Fall chỉ là 1 thị trấn nhưng fic lấy bối cảnh tương lai nên cho nó thành thành phố công nghiệp luôn
Mô tả các move, chỉ nói đại khái về các move, muốn biết rõ hơn các bạn có thể vào trang serebii.net : _ThunderBolt: Sấm sét _Flamethrower: phóng lửa _Ember: Như trên nhưng yếu hơn Flamethrower _Acid: Chất độc _Flash: Phát sáng
Các pokemon xuất hiện trong chap này: _Charmander: _Magmar: _Ekans: _Manegtric: |
|
|
|
Kitr
Super mod
Age :
Registration date : 02/10/2008
Tổng số bài gửi : 75
Đến từ : Tự khúc mùa đông
|
Tiêu đề: Re: Fan Fiction - What will be will be Fri Oct 10, 2008 9:05 am |
|
|
WHAT WILL BE WILL BE Chapter2: Background Part2: Peacefulness end Gió đã mạnh hơn và trời cũng lừ đừ thả xuống mấy bông tuyết. Tuyết ngập phủ đầy lên mấy con đường. Xe cơ giới ngừng hoạt động và thay vào đó là mấy chiếc xe kéo của tụi Tauros hay Donphan.
Con Skitty nhỏ chạy lăng xăng trên nền tuyết, tự rượt đuổi cái đuôi của nó. Mấy cái lục lạc treo trên đuôi kêu leng keng, phá hỏng buổi sáng yên lành của kẻ chây lười nằm trong nhà.
Anh lờ đờ ngái ngủ, ngáp một hơi dài rõ to. “Lẽ ra mình không nên mua cho nó mấy cái lục lạc đó”_ Nghĩ thầm trong đầu, anh chán nản tuột xuống chân giường, quơ chân tìm đôi dép. Khoác vội một chiếc pyjama bên ngoài cái áo không tay mỏng dính, chân đi lẹp xẹp đôi dép xanh đi trong nhà, nhìn anh nhếch nhác khủng khiếp.
_Tatchan!!! Vào nhà thôi! Con Skitty tên Tatchan nhảy tót và leo theo cái máng nước một cách dễ dàng và chui vào khung cửa sổ phòng ngủ của anh. Như thường lệ, nó yên phận với vị trí khá là ấm áp trên cái đầu tổ quạ bù xù chưa kịp chải của anh.
Anh đưa tay gỡ Tatchan ra trong khi nó đang nhấm nháp mấy cọng tóc hoe hoe cháy nắng, con mèo hồng hơi khó chịu, nó cuộn người trên tấm thảm chùi chân trước nhà vệ sinh và tiếp tục nhai nhai mấy cọng tóc nó vừa rứt của anh. Trong khi anh vừa xả đầu vào bồn rửa mặt. Vuốt ngược mái tóc lên cho ngay ngắn, anh đang suy nghĩ nghiêm túc đến việc cấm tiệt Tatchan chơi cái trò này nữa, khéo lại hói trước khi lấy vợ mất.
Anh tháo chiếc pyjama và cái áo không tay, quăng trùm lên người Tatchan và tròng vào chiếc áo dài tay. Con mèo khoái chí vật lộn và lăn tùng phèo với hai cái áo phủ lên gây ra mấy tiếng leng keng tức cười, trong khi anh thay chiếc quần jeans xám, thích thú nhìn nó đùa. Tatchan cười nắc nẻ khi anh đè nó ra cù lét. Anh thích loài Skitty vì kiểu dễ thương và giọng cười giống tụi con nít của nó. Anh xoa xoa cái bụng tròn vo của Tatchan và bế nó đặt lên vai mình. Buổi sáng bắt đầu như mọi ngày yên bình khác…
***
_Tatchan, tương. Con mèo dùng cái đuôi to của nó đẩy chai tương qua cho anh. Ve vẩy đuôi hưởng thụ mùi của buổi sáng hay đúng hơn là của bữa sáng ngon lành mà anh đang chiên. Mấy cái lục lạc lại được dịp ồn ào. Anh nhịp chân, vừa chiên trứng vừa huýt sáo theo nhịp mấy con Taillow ngoài trời đang hót, và chán nản bỏ cuộc ngay sau khi Tatchan lắc lắc cái đuôi của nó leng keng phụ họa theo tạo thành một âm thanh lung tung chả nghe rõ được gì. Một buổi sáng bình thường và yên bình. Cái yên bình làm căn nhà lạc lõng hẳn ra so với không khí nặng nề và mệt mỏi của cái thành phố cách nó chỉ chừng 1km. Ít ra sự yên bình này cũng đã ghé sang đây và ở lại, đối với anh, bấy nhiêu là quá đủ…
_”Tít tít tít…Tít tít tít…” _Tiếng chuông từ chiếc PokeGears đổ dồn làm anh hơi ngạc nhiên, cũng gần hai năm rồi từ hồi chuyển về đây không có ai gọi anh. Tatchan dùng đuôi kéo ngăn tủ, lôi chiếc PokeGears từ đáy tủ và đem lại cho anh. Anh ngồi xuống chiếc ghế cạnh cái bàn ăn dài, mở máy. Tin nhắn ngắn gọn từ một người quen:
“Đã lâu không gặp nhỉ Cal? Tatchan vẫn khỏe chứ? Trưa nay tôi sẽ ghé nhà cậu nhé. Có vài việc nhỏ. Cậu nhóc giữ chú Squirtle ngày xưa và Sin cũng sẽ đi cùng. Willow.”
Cal im lặng…Anh đọc đi đọc lại tin nhắn hồi lâu để chắc là nó đc gửi cho mình. Xóa tin nhắn, anh mệt mỏi nằm gập người lên chiếc bàn ăn. Lơ đãng đưa tay xoa xoa đầu con Skitty nhỏ.Tatchan lo lắng nhìn anh. Tiếng lách tách nổ từ chiếc chảo nhỏ…
***
Mùi bánh mì nướng trên bàn thơm phức.
Kitr giả vờ chúi đầu vào ly ca cao nóng của nó, nhưng vẫn đưa mắt nhìn người khách lạ. “Thằng cha lạ hoắc này, hết ở trên đồi đến ở đây. Một cha con trai ở lại qua đêm, Willow nghĩ cái quái gì chứ!”_Kitr hơi khó chịu. Một phần vì người thanh niên lạ nó đã bắt gặp ở mộ Prof.Oak lại có mặt ở đây. Phần còn lại vì bị dựng dậy sớm trong buổi sáng mùa đông lạnh ngắt.
Willow mang đến thêm hai ly coffe bốc khói, đặt xuống cạnh gã thanh niên tóc đen. _Cảm ơn, Willow. Người thanh niên lịch sự cảm ơn, đưa mắt nhìn quanh quất mấy vật dụng trang trí Noel trong nhà với vẻ mặt thích thú. Còn Willow tiếp tục cho thêm vài viên đường vào ly của mình.
Cảm thấy hết kiên nhẫn cho cái trò tiếp tục giả vờ với ly cao cao đã cạn queo của mình, Kitr mở lời, khó chịu: _Réo em đến đây vào sáng sớm chỉ để ngồi uống Coffe thôi à?
Willow bật cười vì tính nóng nảy của cậu bé vẫn không thay đổi. _À, xin lỗi. Kitr, đây là Sin_một người bạn cũ của chị. Và Sin, đây là Kitr_cậu bé mà tôi đã từng kể với anh.
Nó hơi rụt rè, đưa tay ra bắt tay Sin. Và Kitr thoáng thấy Sin nhoẻn cười với nó. “Xem ra anh ta cũng không đến nỗi khó ưa lắm.”_Kitr nghĩ, nó cảm thấy dễ chịu hơn.
_Được rồi, hôm nay chị gọi em về việc lần trước em đã hỏi chị…_ Willow, hơi ngập ngừng, rồi cô nói tiếp_ Thật ra, chị gọi em về lần này, là về việc Jirachi…
_Jirachi ?!! Chị không đùa chứ? Trên đời làm quái gì có con pokemon đó, chị cũng biết đó chỉ là truyền thuyết thôi mà._ Kitr ngạc nhiên xen lẫn một chút bực mình và khó chịu, trong khi Sin không tỏ ra chút phản ứng nào. Nó quen Willow từ nhỏ nên cũng thừa biết thậm chí cô còn không tin vào mấy con [Legendary Birds] nữa chứ đừng nói Jirachi_cả Willow và Kitr đều nghĩ Jirachi là một sản phẩm kiểu như “cổ tích cho bé”. Một con pokemon có khả năng thực hiện điều ước, nghe cứ như đùa.
_Nó có thật, Kitr à. Chị biết là khó tin, nhưng đã từng có cả một đền thờ Jirachi ở Viridian Forest, em nhớ không. Thôi, cũng đã trễ rồi, chúng ta đi thôi. Chị sẽ giải thích cho em trên đường đi.
_Đi đâu nữa? _ Kitr hỏi. Bắt đầu thấy khó chịu trở lại khi mà cứ hàng chục câu hỏi đập vào đầu, chực nhảy bổ ra miệng nó. Trong khi Sin vẫn bình thản đứng dậy thu dọn mấy ly Coffe và ly cacao của nó.
_Đến nhà một người quen cũ. Một [Map Writer]. Chị đã báo với cậu ta rồi.
Hai con Tauros giậm chân trên mặt tuyết. Khịt mũi phả ra mấy hàng khói, kéo theo chiếc xe trượt. Tuyết rơi ngày một dày hơn… =============================================
Phù, cảm ơn đã theo dõi ^___^. Part này theo ý tớ thật sự là không hay vì nội dung không có gì khá đặc sắc, lại được viết bởi giọng văn khá nhàm chán T___T. Anyway, chap sau sẽ hứa hẹn một trận đánh, tình tiết nhanh và lôi cuốn hơn . Và xin lỗi vì đã post trễ hơn so với đã hứa. Tuần vừa rồi thi, tệ quá T___T.
Viết tắt: _Prof: Professor=Giáo sư
Các danh từ: _Viridian Forest: Cánh rừng gần Pallet town _PokeGears: Một loại máy tính bỏ túi, có chức năng xem giờ, gọi điện, nhắn tin, xác định vị trí các trainer đã gặp, xem các chương trình tivi, viết kế hoạch và một số ghi chú. Nói chung là tương tự như 1 cái điện thoại đa chức năng bây giờ vậy. _Map Writer: người vẽ bản đồ. Ở đây là các loại Townmap Johto, Kanto,... và Islandmap, nói chung là bản đồ trong các phiên bản pokemon.
Các pokemon xuất hiện trong chap này: _Donphan: _Tauros: _Con Skitty tên Tatchan của Cal: _Taillow: |
|
|
|
Kitr
Super mod
Age :
Registration date : 02/10/2008
Tổng số bài gửi : 75
Đến từ : Tự khúc mùa đông
|
Tiêu đề: Re: Fan Fiction - What will be will be Fri Oct 10, 2008 9:11 am |
|
|
WHAT WILL BE WILL BE Chapter3: What will I do? Part1: It’s none of my business
Tuyết đã ngừng rơi, nhưng đóng dày thành từng bản trên mái nhà. Các khối băng nhọn bám trên máng nước cứ chốc chốc lại chực rơi xuống, tạo tiếng vỡ giòn tan và tan thành nhiều mảnh.
Tatchan thích tuyết. Nó huých đầu ủi lớp tuyết dầy cao hơn thềm cửa, tạo thành một cái hang nhỏ và rúc người sâu vào trong. Có khi nó cứ đào cái hang thành một rãnh nhỏ và dài.
Cal bế Tatchan lên từ nắm tuyết, xoa đầu con mèo: _Vào nhà thôi, Tatchan, trời lạnh rồi. Con mèo hồng ngọ nguậy hai chân một chút rồi trượt khỏi đôi tay của cậu chủ, leo lên vai anh. Nó bám hai chân trước lên đầu anh, gác cái mõm của mình lên mái tóc cháy nắng, vẻ mặt tiu nghỉu. Tatchan kêu ư ử nhỏ, nếu là mọi ngày thì Cal đã ra cùng nó chơi đùa rồi.
Tuyết ướt làm bết bộ lông màu hồng của nó, chỏm lông đầu mà Cal chừa cho Tatchan từ nhỏ không cắt, bết nước xéo hẳn về một bên làm con mèo có vẻ nghịch ngợm hơn. Cal đặt nó vào trong cái khăn lông mềm. Tatchan lọt thỏm vào giữa, ngoan ngoãn để cho Cal lau khô người mình, cổ họng kêu gừ gừ khoái chí…
***
Tiếng nước xả vào chiếc ấm điện ào ào. Cal để Tatchan tự chơi đùa với chiếc khăn bông, không thích thú vào cuộc hay ngắm nó như thường lệ. Anh thong thả cắm ấm điện, lấy bốn tách nước và bình coffe bột.
…
“Điiiingggg!!! Điiingg!!”_Chuông cửa vang hai tiếng vội vã.
Tatchan đẩy chiếc khăn bông ra, leo phốc từ chiếc quần jeans xám lên vai Cal. Anh thở dài dợm bước về phía cửa. Cho dù là bất kỳ thứ gì đang ở sau khung cửa kia, cũng đều là thứ sẽ chấm dứt cuộc sống yên bình hiện tại của anh…
Cal hơi e ngại, anh xoay tay nắm cửa. Giọng con gái vang lên, trước cả khi anh có thể thấy mặt: _Buổi sáng tốt lành, Cal_ Willow mỉm cười. _Chỉ thật sự tốt lành trước khi cậu tới thôi. _ Cal cáu kỉnh _ Thôi, vào nhà đi, đứng bên ngoài làm gì, trời đang lạnh.
Anh mở cửa rộng hơn. Tatchan tót qua tay áo của Willow, và cười tít mắt khi được cô nựng nịu. Kitr tháo đôi ủng của mình một cách khó khăn, cậu gật đầu chào Cal khi bước vào. Và Sin kết thúc màn chào hỏi bằng cái bắt tay với Cal.
***
Cal rót nước sôi vào 4 tách coffe bột. Vẫn quay lưng khuấy mấy tách nước, anh lên tiếng: _Được rồi, ta vào thẳng vấn đề luôn đi. Các cậu cần gì? Tôi sẽ không tham gia đâu.
Willow hơi chưng hửng trước câu trả lời của Cal: _Sao chứ? Cậu vẫn chưa biết là việc gì mà. Đừng có từ chối một cách ngang xương không đầu đuôi như vậy. Kitr nhíu mày, cậu có vẻ đã hơi khó chịu. Sin vẫn im lặng, tự lấy cho mình một tách coffe.
Cal đặt ba ly còn lại lên bàn, vừa đưa tay cản Tatchan với ly coffe nóng, vừa đáp: _Biết thì có khác gì. Tôi vẫn sẽ không nhận. Lần nào mà không đi kèm với cả đống rắc rối. Hơn nữa, tôi bỏ nghề lâu rồi. Có cần thì dùng những bản đồ cũ, không thay đổi nhiều, vẫn còn dùng tốt.
Cal bỏ thêm hai viên đường vào ly của mình. Tatchan phồng miệng thổi. Khói bay ngút vào mặt.
_Cậu chỉ mới dừng lại chưa đầy một năm. Chúng tôi cần bản đồ của cậu, và cần người vẽ lộ trình. Hơn nữa, tôi biết cậu vẫn chưa dừng nó_cái nghiên cứu về vị trí của Jirachi. Việc lần này là về Jirachi. Cal, cậu vẫn chưa quên nó chứ?
Cal hơi bối rối. Anh cau mày. Dĩ nhiên anh vẫn còn nhớ, Jirachi_con pokemon huyền thoại thực hiện mọi điều ước_ là ước mơ và đam mê của anh từ khi còn trẻ. Và anh bây giờ_thằng con trai 17 tuổi vẫn tràn hy vọng và say mê tìm kiếm nó, không phải để ước một điều gì_ anh đã có đủ những gì mình cần. Cal muốn một lần được ngắm vẻ đẹp của con pokemon vĩnh cửu đó, và muốn sở hữu chỉ để không cho những toan tính hèn hạ của con người đến gần. Đã không dưới một lần anh tự ra lệnh cho bản thân dừng lại nhưng lý trí vẫn tự nhủ mình đã đến gần Jirachi lắm rồi.
Cal im lặng, anh nhìn chú Skitty của mình đang hít hà hương coffe. Giấu tiếng thở dài, anh lắc đầu: _Xin lỗi Willow. Tôi vẫn nhớ. Nhưng tôi không thể. Đừng lôi tôi vào việc này. Khó khăn lắm tôi mới có được cuộc sống tốt như vậy.
_Cal, tôi cần biểu đồ Jirachi của cậu. Cậu không hiểu chính phủ sẽ làm những gì để xới cả mặt đất lên mà tìm kiếm jirachi đâu. Tôi cần nó để cứu nhiều mạng người và pokemon. Cậu không hiểu nó có ý nghĩa thế nào đâu. _ Willow hạ giọng, cô gần như đang năn nỉ Cal.
_Cậu mới là người không hiểu !!! _ Cal quát. Tatchan nhảy thót vào người Kitr, nó giật mình, nhìn cậu chủ._ Cậu mới là người không biết gì cả !! Tôi thậm chí không còn dám đánh dấu những vị trí Jirachi xuất hiện vào bản đồ. Cậu không nhớ chút gì sao ?!! Cậu không nhớ Tan à? Chính tại tôi, tại cái bản đồ chết tiệt của tôi làm hắn xới cả Pallet Town trở thành như vậy. Tại tôi hại Prof.Oak. Cứu người ư? Lý tưởng nhỉ? Thực tế đi. Tôi thấy nó hại còn nhiều người hơn tôi nghĩ… Bây giờ tôi chỉ muốn sống yên ổn với pokemon của mình ở nơi này thôi. Tôi mặc kệ...Để cho tôi yên!
Kitr mím môi.
_Cậu…_Willow đẩy ghế, bước một bước lại gần Cal, nhìn vào mắt anh_ Tôi thất vọng về cậu lắm. Cậu có thể bình thản sống hạnh phúc ở đây mà không thèm nhìn ra bên ngoài sao? Cậu có bao giờ nhìn cái thành phố chỉ cách nhà cậu một quãng nhỏ chưa?
_Ừ, tôi không giống Cal trước đây nữa đâu. Tôi không muốn vẽ bản đồ nữa. Để người ta lại dùng nó phục vụ cho chính phủ và chiến tranh à? _ Cal mỉa mai _ Tôi không cần biết, nó không phải là chuyện của tôi…
_”Bốpppp!!!!” Kitr xiết nắm tay. Nó đã đấm Cal, ngay trước cả khi nó kịp nhận ra. Một phần trong nó bần thần khi biết nguyên nhân cuộc cày xới của Tan 4 năm trước. Một phần cơn giận dữ của nó làm chủ nắm tay.
_Anh nghĩ như thế là hay lắm à? Chỉ toàn một mình anh suy diễn. Hại người à? Là anh nghĩ thôi, anh cứ so sánh những gì anh sẽ làm được nhờ cái bản đồ quái quỷ đó và những gì anh có thể dùng để giúp người ta xem? Anh nói anh mặc kệ à? Vậy thì tôi cũng mặc kệ!! _ Kitr cáu kỉnh gắt _ Mặc kệ anh với cái chỗ trốn đáng yêu của anh cho đến một ngày không thể cứu vãn được thì nó cũng bị bọn chính phủ bốc bay đi luôn !!! _ Nó gần như hét lên.
Cal quẹt tay chùi vệt máu trên mặt: _Nếu có thì tôi cũng không muốn đi cùng cậu, cậu nhóc nóng tính à.
Kitr mím môi, chưa bao giờ nó cáu đến như vậy. Sin vẫn bình tĩnh, anh liếc nhìn chiếc đồng hồ trên mặt Pokegears…
“Đùnggggggg!!!!” Tiếng động làm rung chuyển cả căn nhà. Cal và Kitr tạm thời không dán mắt vào nhau nữa. Cơn địa chấn vẫn chưa dứt… Mấy chiếc tách rơi khỏi mặt bàn xuống đất bể tan tành. Bên ngoài tiếng vỡ vụn của mấy mảnh băng đóng trên máng nước…
…Một cơn EarthQuake do pokemon tạo ra… ====================================== Phew " border="0" alt="18.gif" /> . Cuối cùng cũng xong. Part2 up tiếp sau chừng 1 tiếng nữa . Cám ơn đã theo dõi ^___^. Nhân tiện, tớ đã change pic của Tatchan vì vừa tìm đc 1 pic khác cute hơn
Viết tắt: _Prof: Professor=Giáo sư
Các danh từ: _Pallet town: Là thị trấn khởi điểm ở các bản pokemon Red/FR,Green/LG,Yellow,Blue _PokeGears: Một loại máy tính bỏ túi, có chức năng xem giờ, gọi điện, nhắn tin, xác định vị trí các trainer đã gặp, xem các chương trình tivi, viết kế hoạch và một số ghi chú. Nói chung là tương tự như 1 cái điện thoại đa chức năng bây giờ vậy
Các pokemon xuất hiện trong chap này: _Con Skitty tên Tatchan của Cal |
|
|
|
Kitr
Super mod
Age :
Registration date : 02/10/2008
Tổng số bài gửi : 75
Đến từ : Tự khúc mùa đông
|
Tiêu đề: Re: Fan Fiction - What will be will be Fri Oct 10, 2008 9:23 am |
|
|
WHAT WILL BE WILL BE Chapter3: What will I do? Part2: Battle on!
Tatchan bấu chặt chân xuống nền nhà. Nó quấn cái đuôi hồng quanh chân bàn. Willow ngã bật, đập vào nền bếp đau điếng. Kitr trượt về sau nhưng lấy lại thăng bằng rất nhanh. Nó đã rất quen với những cơn EarthQuake do pokemon tạo ra.
“RẦMMMM!!!!” Cal đưa tay đè Tatchan nằm hụp xuống. Một mảnh gỗ lớn lao xoẹt ngang, cách đầu anh vài phân. Âm thanh váng óc đánh bật một mảng tường lớn. Làm lộ hai con Loudred màu tía, hung tợn.
_HyperVoice!! Rầmmmm!!! Kèm sau tiếng ra lệnh của trainer lạ, con Loudred đứng trước gồng mình, âm vang váng đầu từ hai cái loa trên đầu nó nhanh chóng xô ngã thêm một mảng tường khác.
Tatchan nhanh chóng nhảy lên vai Cal, nó dùng đuôi hất văng tách coffe nóng_ngay trước khi nó kịp đổ ụp vào đầu anh. Cal thốc Willow lên vai, đạp mớ hỗn độn sang một bên.
Sin đưa tay đánh một khúc cây chực bay vào mặt anh, nép người vào sau cánh cửa để tránh một đòn Uproar chói tai từ con Loudred đứng sau. “Crack”_ Âm thanh lạnh ngắt của tiếng lên đạn.
“Boooopss!” _Razor Leaf!!!_ hai con dao lá phóng ra với tốc độ kinh ngạc, cắt đôi đòn Hyper Voice và sượt ngang wa đầu con Loudred đứng trước một cách nguy hiểm. Thời gian gọi pokemon, ra lệnh và đánh hầu như là đồng thời. Tốc độ và sát thương mạnh. Chỉ sau 5 năm, Kitr đã có thể trưởng thành đến thế.
_EarthQuake! Ầmmmmm!!!!! Một cơn EarthQuake khác tiếp tục làm rung chuyển cái nền nhà yếu ớt_càng làm cho ngôi nhà có thể sẵn sàng đổ ụp lên đầu bất cứ lúc nào. Chân cột chính lay mạnh làm bụi rớt mù mịt, cay mắt.
_Hyper Voice!!! Một giọng trainer khác tiếp tục ra lệnh cho Loudred hướng về phía cây cột trụ. Hai màng loa trên đầu nó rung liên hồi. Lớp cát bụi mịt mù bị đánh bật ra làm cho mắt thường có thể nhìn rõ đường đi của âm thanh đó.
ẦMMMMMM!!!!!! Crắckkkkk!!! Cây trụ chính gãy nát dưới sức phá hoại khủng khiếp của đòn HyperVoice, trần nhà đổ tuột về phía mảng chân tường bị vỡ. _Rầmmm!!!! Một mảnh gạch ống khói lớn rơi sát bên Cal. Vừa né một viên gạch khác một cách khó khăn, Cal ném Willow và Tatchan ra khỏi nhà. Con mèo hồng phản đối dữ dội, nó dùng đuôi bấu vào tay anh, không chịu rời cậu chủ. Cal tóm gáy Tatchan một cách thô bạo và ném nó ra ngoài, sát bên Willow_lúc này vẫn còn bất tỉnh.
Rầmmm…Ầmmmmm… Cơn địa chấn vẫn chưa dứt, mái nhà nghiêng hẳn về một phía, lao xuống một cách đáng sợ… _Vine Whip!!!! bốn dải dây leo mạnh mẽ quấn lấy bốn cây cột trụ nhỏ quanh nhà. Kitr hét: _Nhiều hơn nữa, Venusaur!!! Con ếch xanh nghiến răng phóng thêm cả chục dải dây leo quấn quanh các cột đỡ, cố gắng giữ mái nhà ko đổ ụp xuống.
_Earth Quake!!! _Uproar!!! Những gã trainer lạ mặt tiếp tục ra lệnh cho lũ pokemon.
Đoànggg!!! Đoànggg!! Đoàng!!! Aaaaa!!!! Kréccccckkkkk!!! Sin nã ba phát đạn liên tục. Một ghim vào gã trainer lạ. 2 phát nhắm vào con Loudred màu tía làm nó nhảy né và viên đạn tiếp tục ghim vào con Nidoking khổng lồ phía sau_kẻ gây ra cơn EarthQuake quái ác. Viên đạn ko đủ sức làm bị thương con vật to lớn với bộ da dày nhưng chí ít cũng làm nó đau đớn đủ để ngừng đòn EarthQuake.
_Grưư…ư…ư… Venusaur khuỵ gối. Nó ráng gượng đứng dậy với sức nặng khổng lồ của mái nhà.
Crắck….Crắck…Khối bê tông dày rạn nứt… _Coi chừng!!! Cal tóm cổ áo Kitr, lôi nó ra khỏi căn nhà ngay trước khi nó đổ ập xuống.
ẦMMMMMM!!!! ẦMMMMMM!!!!! ẦMMMMM….rầmmm… Mái nhà với hàng đống đất đá rơi ngay xuống chỗ bọn nó vừa đứng. Bụi bay mù mịt như một lớp sương mù ko trong lành. _VENUSAURRRRR!!!! Kitr hét. Nó lao đến đống gạch đổ.
_Uproar! Cal kéo tay Kitr ra sau làm nó té dúi xuống mặt cỏ, vừa kịp lúc luồng âm thanh chết người phóng ngang qua. _Anh làm cái khỉ gì vậy hả._Kitr hét. Nó đứng phốc dậy. Xô mạnh vai Cal.
Cal đẩy trả Kitr, anh bước dấn tới trước. Tatchan chạy về phía hai người, cố gắng dùng hai chân trước nhỏ xíu của nó kéo chân cậu chủ đang lao vào một cuộc cãi vã. _Xin lỗi cậu nhóc! Tôi chỉ muốn cứu cậu thôi! Hay cậu muốn chết bẹp trong đó?
_À, phải! Anh cứu tôi và bỏ mặc Venu-của tôi trong đó sau mọi nỗ lực của nó để cứu lấy chúng ta?! Anh là kiểu anh hùng gì thế hả?! Anh nghĩ anh giỏi lắm à?_Kitr tiếp tục dấn tới trước, đẩy ngược lại vào vai Cal.
_Tôi làm được gì hơn hả !! Cứu lấy cậu hoặc là bỏ cậu chết bẹp trong đó cùng con ếch của cậu à?!!_Cal gằn giọng
Ầmmmmm!!!! Đoàng! Crắck. Sin vừa lên đạn vừa lẩn vào bụi cây nơi Kitr và Cal đang đứng. Anh thả Willow xuống từ vai mình. Cô tiến sĩ trẻ có vẻ đã tỉnh táo hơn. _Cảm ơn Sin… _Ko có gì_Sin đáp. Nhét thêm vào báng súng đen ngòm một băng đạn mới._hai cậu tốt nhất nên ra tiếp “khách”. Một mình tôi ko chọi lại lớp da dầy của con quái Nido và SoundsProtect của bọn Loudred đâu.
Cal đưa tay xuống để Tatchan có thể leo lên. Anh đưa tay lần xuống thắt lưng, chạm vào hai quả pokeball khác. “Pokemon Battle…? Cũng đã lâu lắm rồi…” Anh nghĩ thầm, cười khẩy với chính bản thân mình rồi theo chân Sin lẩn vào lớp khói bụi bê tông.
_... Kitr này… _Chỉ khi còn lại hai người, Willow rụt rè lên tiếng. Kitr không quay lại, nhưng cô biết cậu nhóc vẫn đang lắng nghe._Chị chắc là em cũng hiểu… Cal không còn cách nào khác…
Kitr vẫn im lặng. Dĩ nhiên nó hiểu chứ. Nó biết nó đã nổi giận vô cớ với Cal. Nó cũng biết là bây giờ nó cần phải bước ra ngoài kia và chiến đấu thay vì cứ ngồi ở đây với đống gạch đá đổ nát này. Nhưng nó cũng là người. Là một người bạn của Venusuar, con ếch xanh đã cùng nó đi suốt chặng đường dài, đã trưởng thành từng ngày với nó, đã vực nó dậy bao lần, đã dùng Sunny Day xoa sương mù và mưa cho nó thấy mặt trời rất sáng, đã cứu nó rồi để nó lại bất lực ko giúp được Venusaur dù chỉ một lần… Nó cũng có quyền đau buồn và giận dữ chứ. Chưa bao giờ nó thấy mình đau đớn và bất lực đến vậy… Không có dải dây leo của Venusaur ở đây để kéo nó đứng dậy nữa…
Kitr thấy tóc nó được đẩy sang hai bên, một bàn tay nhỏ và mềm đang xoa đầu nó. Là Willow mỉm cười với nó. _Chị biết là em đang rất buồn, nhưng lưng quần em không chỉ để giắt một, chị thấy em còn đeo nhiều quả pokeball khác nữa…
Cạch…Cạch… Mấy quả pokeball huých mạnh vào lưng quần Kitr. Lũ pokemon bên trong muốn được ra ngoài, muốn chiến đấu, hoặc có lẽ chỉ muốn khích lệ nó. Kitr lần tay siết nhẹ quanh quả pokeball. Nó phải đứng dậy.
“Boooopsss!” Tiếng nổ từ quả cầu pokeball. Một con bọ khổng lồ màu xanh lá cây với hai cặp càng dũng mãnh. _Đi thôi, Scyther. Kitr vỗ nhẹ vào đầu chiến binh bọ, và cả hai biến mất vào màn bụi đục ngầu. |
|
|
|
Kitr
Super mod
Age :
Registration date : 02/10/2008
Tổng số bài gửi : 75
Đến từ : Tự khúc mùa đông
|
Tiêu đề: Re: Fan Fiction - What will be will be Fri Oct 10, 2008 9:31 am |
|
|
WHAT WILL BE WILL BE Chapter 3: What will I do? Part 3: You have no choice
Boooopss!!! _Mist!!! Một trong 3 gã trainer lạ mặt vừa gọi Pokemon mới của hắn thực hiện đòn Mist. Sương mù phủ lấy một khoảng rừng lớn. Tầm nhìn bị che khuất sau những làn hơi nước dày đặc, ẩm ướt.
_Back, Scyther. Booooppsss!!! Kitr thận trọng dò dẫm từng bước chân. Nó đã thu chiến binh bọ vào pokeball, nó và bầy pokemon của mình chưa từng có kinh nghiệm tác chiến trong sương mù. Dựa vào đống gạch đá đổ nát, rơi từng mảng lộn xộn trên đất, và dấu cỏ bị cày xới, nó có thể xác định được hướng căn nhà của Cal theo trí nhớ.
_HyperVoice!!!!!! Kitr nằm hụp xuống. Sóng âm sượt ngang, cách đỉnh đầu vài phân nhưng vẫn đủ làm Kitr chóang cả người. “Confused”_Kitr thầm nghĩ trong đầu, nguyền rủa thứ Effect kinh khủng của HyperVoice.
Nó đã từng trải nghiệm qua hầu như đầy đủ các đau đớn mà pokemon phải chịu trong khi chiến đấu, tất cả những dấu vết đó in hằn trên người nó, những vết sẹo dọc ngang trên người cậu con trai 15 tuổi. Kitr không thích cái tư tưởng trainer điều khiển pokemon, nó luôn nghĩ trainer không thể là kẻ ra lệnh mà phải cùng pokemon của mình chiến đấu, phải hiểu rõ mọi đau đớn và khó khăn của pokemon để đặt mình vào vị trí đó, trở thành người bạn chiến đấu ngang hàng với pokemon của mình.
Ngày xưa cũng chính Tan bảo rằng suy nghĩ đó thật ngu ngốc. Anh đã bảo trainer không thể nào đặt mình ngang hàng với pokemon. Phải có lòng tự tôn nhất thiết của kẻ huấn luyện. Pokemon là chân tay. Và Trainer là não bộ. Cho dù thế nào đi nữa, chân tay cũng phải bảo vệ cái đầu. Trainer hỗ trợ pokemon về tư duy, chiến thuật nên không thể nào xem nhẹ tính mạng mình.
Cũng vì vậy mà khi còn trẻ con, nó với Tan đã từng đánh nhau chí chóe nhiều chập chỉ vì quan điểm cả hai đứa hòan tòan đối lập. Nhưng khi đó, Tan đối với nó hòan tòan là một đàn anh đang chỉ bảo nó những kinh nghiệm mà anh biết. Còn bây giờ, cho dù nghĩ theo cách nào đi nữa, chẳng phải nó và anh đã hòan tòan đứng trên hai đầu chiến tuyến rồi sao.
Kitr lắc mạnh đầu, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ không cần thiết trong tình trạng chiến đấu như thế này. Confused ngăn chặn não bộ tính tóan về những việc cần làm và hướng nó đến những suy nghĩ khác, lọai bỏ khả năng phản kháng của đối phương. Kitr nghiến răng, các bắp cơ săn lại, cố gắng điều khiển cơ thể. “Hmmm, phải tìm cách thóat effect Confused, ít ra thì đối phương cũng như mình, không thể nhìn xuyên sương mù.”
_Astonish!!!! _Aaaaaaaaaa!!!!! Ầmmmm Kitr bị hất văng, mặt nó đập mạnh vào vách tường vàng nhạt đã đổ nát phân nửa. Sống mũi và miệng va mạnh vào tường, các khớp xương trên người tưởng như đã gần lệch khỏi vị trí vốn có. Mũi và miệng hăng hắc vị máu tanh. Gã trainer xuất hiện, với con Loudred sau lưng. Áo Jacket trắng với viền đỏ, quần dù đen và phù hiệu đặc trưng của quân đội Kanto. Cả ba gã đều mặc cùng lọai đồng phục này. “Quân đội Kanto??? Sao lại đến tấn công Cal ở nơi này?” Kitr cố gắng gượng dậy, nhăn mặt vì đau đớn, suy nghĩ nó đã bình thường trở lại. Cú đòn Astonish tuy làm nó tơi tả nhưng đã cắt effect confused.
Gã trainer búng tay vào cặp kính hồng ngọai trên mắt, cười khẩy và lẩn vào làn sương mù. “A tuyệt, bây giờ ngay cả điều kiện ngọai cảnh của hai bên cũng không giống nhau, ta không thấy hắn và hắn thì thản nhiên quần ta như một con Rattata”_Kitr thở dài
***
_Ầmmmmmmmm!!!! Nidoking bứng bật gốc một cây trụ nhà nhắm thẳng vào đầu Cal mà lụi. Cal định hướng “vật thể lạ” khá nhanh nhưng khó khăn để né đòn. Một thanh cốt sắt xọet ngang bắp chân, để lại đường cắt dài và đau đớn.
_Kréchhhhhhhhhh!!!! Con Nidoking rống lên, một bên mắt của nó bị viên đạn của Sin ghim vào ban nãy, con thú vốn đã hung tợn nay quyết định không cần trainer của nó. _Kréchhhhhhhh!!!! _Wahhhh aaaa!! Cú tát tay của con khủng long khổng lồ đánh vào ngực gã trainer. Cú ngã người may mắn cứu hắn thóat chết nhưng đó vẫn là một vết thương chí tử. Gã nằm thở dốc trong vũng máu. Con quái Nidoking khịt mũi, nó cố gắng phân biệt mùi máu của Cal và của gã trainer đang thoi thóp. Lẩn vào màn sương mù, nó càng trở nên nguy hiểm hơn nhiều lần.
Về phần Cal, anh đang tựa người vào gốc cây, cố gắng dùng mảnh tay áo mới xé để cầm máu lại. Tay rút thanh sắt ra khỏi chân. Mắt cau lại, răng cắn vào miệng bật máu, cố gắng để không rên lên. Tatchan đã đủ việc để lo lắng rồi. Cal mím môi, ngồi dậy. Lớp cỏ vừa rồi đã thấm đầy máu của anh. Kinh nghiệm và hiểu biết về pokemon cho anh biết Nidoking sẽ lần theo mùi máu. Đối với môi trường sương mù này, anh biết mình sẽ phải làm gì. Kiến thức sẽ bù đắp cho thể lực. Đã lâu rồi Cal không chiến đấu, nói cho cùng thì anh là một map writer chứ không phải một trainer. Pokemon của anh dùng để hỗ trợ anh trong việc vẽ bản đồ chứ không phải để chiến đấu.
Boooopppss!!! Quả cầu poke bật nắp, búng trở vào tay Cal. Một bóng đen mờ bay vụt đi. Cal vỗ nhẹ đầu Skitty, anh ngồi xuống, nhắm mắt và tập trung.
Nidoking khịt mũi vào vũng máu trên thảm cỏ nơi cách đây vài phút Cal đã ngồi. Vết máu còn ứơt. Con quái cố gắng xác định vị trí của anh. Các bản năng săn mồi hoang dã của nó họat động hết công suất, giác quan mở to, đón lấy từng chuyển động. Bàn chân thô kệch bấu lấy mặt đất, không gây tiếng động với một cơ thể khổng lồ bên trên. Sương mù không là trở ngại với nó. Rõ ràng đây là một con pokemon chưa được thuần hóa.
Chợt nó giật mình. Nó dường như vừa có cảm giác một vật gì xọat ngang qua. Nhưng mũi nó không đánh hơi được gì. Bản năng cho nó biết đang có một vật rình rập nó.
Uuuuuuuuuuuu……. Một thứ âm thanh xuyên qua tai nó, mi mắt chực khép lại. Nhưng vết thương ở mắt trái khiến nó đau đớn chống chọi lại cơn buồn ngủ. Ầmmmmmmmm!!!! Nó chống tay xuống tạo một cơn EarthQuake. Nhưng âm thanh kia không ngừng lại. Nó xoay người tát mạnh vào giữa nơi xuất phát âm thanh.
Bóng đen nhe nanh cười. Vô hiệu. Một con Haunter lơ lửng trên mặt đất. Nó là một pokemon hệ Ghost. Mọi đòn tấn công Ground và Normal vô hiệu với nó.
Cal bật dậy nhanh chóng. Skitty chạy bên cạnh anh. Nó và anh đã nhận đuợc Psychic Wave của Haunter. Vẫn nhắm mắt, Cal dựa vào sóng Psychic của Haunter để xác định vị trí Nidoking trong sương mù. Skitty dọn dẹp những chướng ngại, gạch đá trên đường đi của 2 người.
_Kréchhhhhh!!!!! Con Nidoking đã ở trước mắt, Hypnosis không kiềm chế được nó. Và nó đang bắt đầu phóng những đợt Sludge Bomb ra khắp nơi, Haunter né tránh các quả bom độc, Dòng Ghost bị sát thương lớn nếu dính độc, Hypnosis bị lơi tay, tạo cơ hội cho con quái phản công.
_AAaaaaaaaaa Nó phóng chiếc sừng nhọn vào Cal, không thể đối đầu với Haunter, con vật ma mãnh chuyển sang tấn công vào trainer. Cự li quá gần để né tránh, chiếc sừng cắm vào vết thương cũ ở chân.
Tay anh lần vào thắt lưng, chạm vào một quả pokeball khác, con pokemon bên trong tông mạnh vào quả cầu, đòi hỏi được tung ra. “Có nên không? Đối đầu với Nidoking cần một sức mạnh tương đương…Không! Con này quá nguy hiểm!...” Cal suy nghĩ thật nhanh, kinh nghiệm giúp anh biết được điểm yếu của Nidoking. Tất cả sức mạnh của nó nằm ở cái sừng trên đầu và đã cắm vào chân anh.
_Hypnosis!! Tatchan, Dream Eater! Cal ngã đập xuống đất, ra lệnh cho cả hai pokemon một lúc.
Uuuuuuuuuu….. RẦMMMMMM Nidoking lảo đảo. Nó đổ gục xuống đất, thân hình khổng lồ đánh sập xuống đất gây một tiếng động kinh khủng. Nidoking mất sức vì mất chiếc sừng của mình. Nó khép dần mắt. Mất khả năng chống cự Skitty nhắm mắt, mở rộng tư tưởng và xâm nhập vào giấc ngủ, đánh chén giấc mơ của Nidoking. Con quái to lớn vật vã trên đất trong giấc ngủ, đối với hệ Poison-ground nó, đòn tấn công Psychic còn đau đớn gấp nhiều lần so với tấn công bên ngòai.
***
Đòang! Guoahhhhhhhh!!!!! Sin nã súng. Phát đạn ghim vào thân một con heo lớn với 2 nanh dài_kẻ đã gây ra trận sương mù. Con thú nấp trong bụi cây nên tụi Kitr và Cal không thể tìm thấy.
_Ice Fang! Con Piloswine lao vào Sin. Tuy to lớn nhưng tốc độ của nó quá chậm đối với Sin. Anh né người một cách dễ dàng. Nanh con heo rừng cắm phập vào thân cây sau lưng Sin, làm đóng băng nó chưa đầy một giây. Họng súng đen ngòm chỉa thẳng vào thái dương nó.
Đòang!!! Đòang!!! Con lợn kịp thời nhấc cả gốc cây xoay người đỡ đạn bằng lớp băng trên cây. Nó hất thân cây ghim 2 vết đạn của Sin đi.
_Waaaa!!! Thân cây rơi xuống người con gái mặc áo khóac trắng_Willow nhảy tránh nó. Súyt chết. Và bất ngờ. Sin chau mày. Anh đã tiến gần chỗ nấp của Willow khi nào không hay.
_Piloswine, Blizzard! Gã trainer chỉ tay vào Willow và ra lệnh. Con lợn béo phóng vào cô một đòn băng uy lực.
Willow nhắm mắt, hỏang sợ , cô quá bất ngờ và cũng không hề có thể tránh được đòn đánh của nó.
Ạch! _Gưưư…. Một bàn tay thô bạo đẩy cô ra khỏi vùng nguy hiểm. Sin ôm cánh tay bị đóng băng, tê buốt và đau đớn. Khẩu shortgun rơi xuống đất.
_Ice beam! Gã trainer tiếp tục ra lệnh. Piloswine tiếp tục bắn chùm năng lượng lạnh nguy hiểm vào Sin. Anh đẩy người sang một phía. Sức công phá hất Sin văng xa khỏi khẩu shortgun, đập vào thân cây.
_Argghhhh… Sin rên rỉ. Đau đớn. Cánh tay đóng băng, máu không lưu thông, tím lại, muốn đứt lìa khỏi cơ thể,
Không để cho Sin kịp phản đòn, gã trainer chỉ tay về phía anh, quyết định một đòn chí tử: _Giga Imp….. Đòang!! _Aaaaaa!!!! Viên đạn ghim vào lưng gã trainer. Khẩu shortgun rơi cạch xuống đất. Willow run rẩy. Cô chưa từng bao giờ sử dụng thứ vũ khí cơ học này. Hòan tòan khác hẳn với việc sử dụng pokemon. Mỗi viên đạn đều là một thứ có thể lấy mạng người một cách đơn giản. Sức nảy đạn của dòng IXP-series làm bả vai cô đau buốt.
Ầmmmmmm _Wahhhh!!! Kitr văng vào, trượt dài trên bãi cỏ. Sin đưa chân đạp vào lưng Kitr, giữ nó lại. Thằng nhóc quay lại nhìn anh, cáu kỉnh. Đôi tai màu tía của con Loudred một lần nữa ẩn vào màn sương
_Đúng lúc lắm nhóc. Đổi ca đi. Phát mệt với sương mù rồi đúng không? Piloswine chuyên đánh cận chiến. Thay người!
_Đâu dễ như vậy. Earth Power! Piloswine dùng nanh cắm vào đất, Nó hất một tảng đá to vào Kitr. Sin đạp mạnh vào be sườn thằng nhóc, đá nó văng khỏi vùng sát thương và lợi dụng sức đạp để bật về sau, tránh đòn.
_Gọi pokemon ra đi, cậu biết phải làm gì đúng không? Kitr thở dốc, tay ôm cạnh sườn bị đạp đau đíêng: _Anh nhắm thay người à. Có đấu lại Loudred không đã, hệ normal không bị tương khắc, deffend cao và hơn nữa lại được hỗ trợ sương mù. Sin cười: _Normal thì sao? Tôi có phải trainer đâu. Tôi dùng súng. Và cậu cứ yên tâm, sương mù không phải trở ngại của tôi. Tôi đã quen sống trong nó từ nhỏ rồi. Cậu ở lại bảo vệ Willow, tôi không quen chiến đấu trong tình trạng vướng víu người khác. Willow, súng!
Willow ném thanh súng về phía Sin. Người vẫn chưa hết run sợ. Cô chỉ làm vệc ở viện nghiên cứu và chưa bao giờ bị đặt vào tình huống chiến đấu thực tế thế này.
Sin bắt thanh shortgun bằng cánh tay còn lại. Crắck! Anh lên đạn bằng răng, tiến vào và biến mất trong làng sương mù. Đối với anh thật sự thì sương mù có thể là điều kiện chiến đấu tốt nhất. Mắt của anh đã từ lâu không còn nhìn rõ được, nói một cách nào đó, Sin luôn nhìn thế giới quanh mình dưới một lớp sương mù… khi còn ở Fallarbor city cũng đã như vậy rồi… Mờ mịt dưới lớp sương muối… Thế giới luôn bị che phủ bởi sương mù… |
|
|
|
Kitr
Super mod
Age :
Registration date : 02/10/2008
Tổng số bài gửi : 75
Đến từ : Tự khúc mùa đông
|
Tiêu đề: Re: Fan Fiction - What will be will be Fri Oct 10, 2008 9:32 am |
|
|
***
Boooppsss! _Leaf Blade! _Guoahhh!!!!
Mảnh dao lá cắt sâu vào da thịt Piloswine. Đòn tấn công quá nhanh và mạnh để có thể né tránh. Hệ Ground rõ ràng yếu thế hơn so với Grass. Con Leafeon cong chiếc đuôi hình lá của nó lên, miệng gừ đầy đe dọa. Kitr vẫn có ưu thế vượt trội so vơi người khác về sức mạnh và tốc độ.
Boooppsss! _Scyther, bảo vệ Willow. Chiến binh bọ giơ hai cặp càng dũng mãnh của nó. Sẵn sàng chiến đấu.
_Blizzard! Luồng hơi lạnh chết người ập tới. _Leafeon!!!! Hiểu ý trainer, con mèo xanh không trực tiếp đối đầu với đòn Blizzard uy lực. Với tốc độ của mình, nó dễ dàng né được đòn đánh.
_Gưưưuuu…. Leafeon rên nhẹ. Băng cũng không phải là một ý kiến hay với hệ Grass vốn kỵ hệ Ice. Tuy chỉ sượt qua nhưng sát thương đối với Leafeon không phải là không có, nhất là khi về mặt phòng thủ là mặt mà Kitr yếu nhất.
_Mist Sương mù lại ập tới.
Nhưng Kitr mỉm cười, nó đã có cách đối phó với Piloswine.
_Leaf Blade! _Protect! Một lưới bảo vệ mỏng xung quanh Piloswine và gã huấn luyện sáng lên giữa đám mây mù. “Bọn ngu ngốc, lạy ông tôi ở bụi này”_Kitr cười, nó bật ra từ mé phải đối phương, Leaf Blade chỉ là đòn ảo đánh lừa bọn chúng
_Furry Attack! _Wahh aahhhh!!!!! Gã trainer ra lệnh cho con lợn rừng, hắn đã đóan trước được trò này. Ba mẩu nanh nhọn ghim vào chân Kitr làm nó ngã gục xuống. Hai mẩu khác đâm vào ngay giữa bụng Leafeon. Con mèo xanh hòan tòan không thể chiến đấu được nữa.
_Tới đây thôi nhá thằng nhóc láu cá. Gã trainer cười khóai trá với đối thủ nằm bết trên mặt đất trong vũng máu. _Mày khá lắm, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ con. Ngây thơ quá nhóc ạ. Mạng mày đến được đây là lớn lắm rồi, tao xin lỗi nhé!
Hắn đạp chân vào Kitr, chỉ tay, chuẩn bị ra lệnh cho Piloswine hạ thủ.
_Heh…._Kitr cười_ Ngây thơ là mày mới phải! Boooppppsss!!!! Leafeon nằm gục trong bãi cỏ nổ nhẹ rồi biến mất. vừa rồi chỉ là clone của nó.
_Hyper Beam!!!!!! Kitr hét lên. Leafeon lao xuống từ trên cành cây cạnh nó, thời gian nãy giờ là quá đủ để nó tích trữ năng lượng mặt trời cho cú đòn chót.
ẦẦMMMMmmmmmmmm!!!!! Đòn đánh uy lực dốc thẳng vào gã trainer và Piloswine. Kitr mỉm cười. _Thắng quá thuyết phục. Heheh . |
|
|
|
Kitr
Super mod
Age :
Registration date : 02/10/2008
Tổng số bài gửi : 75
Đến từ : Tự khúc mùa đông
|
Tiêu đề: Re: Fan Fiction - What will be will be Fri Oct 10, 2008 9:35 am |
|
|
***
_Astonish! Ầmmmm Sin né cú đòn bất ngờ trong gang tấc. Anh cần xác định hướng đi của đòn đánh. Nấp và sau mé tường, anh kiên nhẫn đợi. Astonish là đòn bất ngờ, nhưng công phá của nó không đủ mạnh để đẩy ngã bức tường. Anh căng tai và các giác quan, suy nghĩ, đưa ra các khả năng, tính tóan thật nhanh.
“Cách hạ Loudred…Chỉ có một.”_Crắck_Sin lên đạn.
_HyperVoice!!! Ầmmmmmmmm Sức phá họai kinh khủng đánh bể bức tường Sin đang nấp. Đá vụn đập vào mặt, vào tay chân gây những vết cắt nhỏ. Một cánh tay bị đông đau buốt. Nhưng Sin chỉ chờ có thế, tiếng động của HyperVoice dẫn đường đến kẻ tấn công.
Đòang!!! Một phát đạn về hướng 3 giờ. Hụt! Lợi dụng sự bất ngờ của gã trainer và con quái màu tía. Sin áp sát,
Đòang!!!! Kréchhhhhh!!!! Phát đạn thứ hai ghim vào thân con quái Loudred, lớp da dày không làm nó tổn thương nặng nhưng vẫn đau đớn. Cự li quá gần. Loudred chỉ còn một cách để chống trả _Bite!!!!!! Phậpppppp! Sin không né, hàm răng của con quái cắm ngập vào cánh tay bị đông cứng. Làm những lớp băng rơi ra, máu túa vào miệng nó.
_Hahaa, thằng ngốc, Loudred, giữ lấy nó._Con quái màu tía nghiến chặt hơn vào vết thương_Bây giờ thì không thể chạy lăng quăng nữa rồi nhé!
Crắck!!! Tiếng lên đạn lạnh ngắt của khẩu shortgun _Chạy là tụi mày không thể chạy được thì đúng hơn!
Đòang!!!! Đòang!!!! _Créhhhhhkkkkkkkkkkkkkkk!!!!! Hai phát đạn ghim vào hai chiếc tai như màng loa lớn của Loudred_điểm mạnh nhất cũng như điểm nhạy cảm nhất của nó. Con quái đau đớn rú lên. Nó ngã vật xúông, không còn khả năng chiến đấu.
Đòang!!!! _AAAAAAhhhhh Phát đạn thứ ba ghim vào chân gã trainer, chặn đường tháo chạy của hắn.
Cạch! Sin tháo băng đạn nóng hổi. Ném xuống đất. Sương đã tan, cũng đã ngừng EarthQuake. Điều này có nghĩa là Kitr và Cal cũng đã chiến thắng.
***
Ầm! Bịch! Kitr nghiến răng, nó cố đẩy những tảng gạch, mặc kệ cái chân rướm máu vẫn còn cắm trên đó mấy cái nanh của Piloswine.
“Venusaur nằm dưới đống gạch này, nó đang cần mình”_Kitr nghĩ, mắt hơi ướt. Nó không thể nào nghĩ nổi đến chuyện bỏ Venu ở lại đây. Dù chỉ còn một cái xác, dù bẹp nát chỉ còn lại một cái lá, một mảnh dây leo thì nó cũng muốn lấy ra khỏi đó. Chuyện cuối cùng cho Venu mà nó có thể làm được,. Kitr cứ im lặng, đẩy những tảng đá lăn lộp cộp.
Willow giúp nó dọn những tảng đá nhỏ trong sức của cô. Lúc này, cô suy nghĩ không ngừng nhưng bất lực. Không biết nói gì với Kitr. Cô biết Kitr từ khi nó còn bé và biết mối tình cảm mà nó dành cho pokemon của mình.
Bịch! _Hự… Cal quăng gã trainer chủ của con Nidoking xuống đất. Anh đã lấy áo mình để băng lại cho hắn. Gã này hòan tòan có thể chầu ông bà với cú tát của Nidoking.
Máu me bê bết. Tóc bết vào mặt bằng mồ hôi và đất sình. Ở trần và mặc một cái quần jeans xám, loang lổ những vết máu từ chân. Tơi tả một cách đúng nghĩa, Cal chưa từng chiến đấu một trận thế này bao giờ.
Ầmm Sin dùng chân đẩy một tảng đá to lăn hùynh hụych xuống. Một tay anh buông thõng, tuy đã buộc cầm máu nhưng vẫn tái xanh lại, vẫn còn mấy miếng băng bám lại trên lớp máu đang khô dần. Mặt mũi trầy trụa. anh đã quay lại từ khi nào cũng chẳng ai biết, tuy không nói gì nhưng vẫn tích cực dọn đống đất đá bên cạnh Kitr
Và Kitr_thằng nhóc bị một vết cắt ngay miệng và mũi, chân bị mấy chiếc nanh của Piloswine ghim sâu vào.
Ba đứa con trai và một cô gái. Chẳng nói chẳng rằng, dọn dẹp đống gạch nát, tuy không nói gì, nhưng có lẽ đây là lúc bốn con người, bốn tính cách khác nhau hòan tòan_Willow quan tâm đến tất cả mọi người, cô là một cô gái mạnh mẽ_Kitr ngang bướng nhưng tốt bụng, hiếu chiến nhưng yêu thương và trân trọng pokemon_Cal bàng quang, đôi khi vô tâm, nhưng luôn cố gắng để bản thân mình không làm tổn thương bất kỳ ai,_Sin điềm tĩnh, xử lý mọi việc bằng trực giác, kinh nghiệm và lý trí_ tất cả bây giờ đều chỉ hướng vào Venusaur.
Ầmm _Ưưưhhhh…. Một tảng đá nữa được đẩy lăn xuống. Kitr ghì chặt hai cánh tay của nó, đạp mạnh chân để đẩy một tảng gạch khổng lồ nhưng sức của nó không đủ. Cal đặt một tay xoa đầu Kitr, rồi tựa lưng vào tảng gạch đó, dùng hết sức bật của chân để giúp Kitr đẩy ngã. Willow đứng cạnh anh.
Cạch! Sin cắm vào đó một thanh sắt để làm đòn bẫy. _Nào, đẩy đi. 2…3!
Kitr chưa lúc nào cảm thấy được tình cảm của người khác dành cho nó bằng lúc này. Venusaur cho dù thế nào vẫn là một con ếch tốt số khi bên cạnh nó có những người bạn như vậy
ẦMMmmmmm!!!!! Tảng gạch to lớn bị đẩy lăn khỏi đống xà quần đổ nát. Dưới đống gạch le lói một vệt sáng nhỏ, yếu ớt.
_Venusaur!!!!! Kitr hét lên, nó nhảy xuống, tay quơ những viên gạch đá xung quanh ném đi, để lộ con ếch xanh dưới một lớp màn sáng mỏng. Con ếch mừng rỡ nhìn Kitr, yếu ớt cười và để màn sáng tắt đi, nó thở hổn hển. Bông hoa trên lưng nó xìu xuống từ khi nào, mấy chiếc lá bị đất đá đè lên, rách và tả tơi. _Venusaur! Kitr ôm chặt, bám lấy cổ con ếch. Nó suýt muốn khóc tại chỗ.
Cạch! Ầm! Cal đá lăn một tảng đá khác: _Barriage? Venusaur của cậu cũng biết move này sao? May mắn cho nó.
Nhưng con ếch đã yếu lắm rồi, nó cần được đưa vào poke center ngay lập tức.
Sin ném cho Kitr một quả pokeball với vết xước trên mặt kim lọai đỏ_Quả pokeball của Venusaur. _Thu nó vào đó sẽ giữ nó khỏe được lâu hơn. Bây giờ đầy đủ binh sĩ rồi chứ, tôi đã gọi cứu thương, họ bảo Dragonite Bus sẽ đến trong 5 phút.
***
_Aaaaaahhhh!!!! Kitr nhăn mặt, cố rút chân ra khỏi tay cô y tá. Cô ta cáu kỉnh: _Câu ngồi im đi xem nào! Xem hai anh bạn cậu có la lối ầm ĩ như cậu không?
_Ah! Một cái nanh Piloswine nữa được rút ra khỏi chân của Kitr.
Ở bên kia, Sin đang được rã đông cánh tay bằng một con Magby. Cô y tá bên cạnh anh ta làm công việc buộc garo, cầm máu và băng bó với một tốc độ nhanh gọn và chuyên nghiệp.
Cal ngồi cạnh Willow, vết thương ở chân anh đã được may lại, xử lý nhiễm trùng và băng lại. Anh khóac đỡ một cái áo thun trắng của tình nguyện viên được cô y tá trong bệnh viện đưa cho.
Ở tầng 1, tầng dành cho pokemon. Skitty đang ở trong khu trẻ con, chơi đùa với lũ nhóc con và đám pokemon khác. Còn Venusaur được đưa vào phòng cấp cứu đặc biệt và bây giờ đang ở phòng hồi sức, bác sĩ đã bảo nó sẽ không sao. Đám pokemon của ba gã trainer lạ cũng đang nằm cùng phòng hồi sức với Venusaur.
Bên cạnh phòng bọn Kitr đang trị thương là phòng hồi sức cho người. Ba gã trainer lạ đang được điều trị trong đó.
*** |
|
|
|
Kitr
Super mod
Age :
Registration date : 02/10/2008
Tổng số bài gửi : 75
Đến từ : Tự khúc mùa đông
|
Tiêu đề: Re: Fan Fiction - What will be will be Fri Oct 10, 2008 9:36 am |
|
|
…
Huỵch! Phạch Phạch ! Tiếng vỗ cánh của một con pokemon Flying cỡ lớn làm cả bốn người cảnh giác. Gã trainer ban sáng bị Nidoking tát trúng đứng cạnh con Fearow hung dữ. Kitr và Cal lần tay vào thắt lưng, chạm vào các quả pokeball. Sin rút thanh shortgun. Cal nói, đe dọa: _Lại tới để ăn đòn nữa à, bây giờ chỉ có mình mày đấu với ba đứa bọn tao thôi đấy.
Gã trainer lo lắng, hắn biết sức hắn không thể đấu lại cả ba một lúc. Và hắn cũng chẳng hơi đâu đến để gây sự. Chỉ tay về phía Sin, hắn cáu kỉnh nói: _Mày đã bán thông tin sai cho chúng tao. Mày nói chỉ có một gã Map Writer trói gà không chặt, mày chưa từng nhắc tới thằng nhóc tóc xám này, và mày cũng bảo là mày sẽ không dính tay vào chiến đấu. Coi chừng chúng tao đấy, và mày sẽ không nhận được bất cứ một xu tiền nào cho chuyện này!...
Đòang! Sin bắn phát đạn cảnh cáo ngay sát chân gã trainer. _Biến khỏi đây trước khi tao bắn nát sọ mày. Cứ giữ lấy tiền của chúng mày, tao không bán tin để lấy tiền.
Gã trainer hấp tấp leo lên con Fearow bay lên cao. Hắn khịt mũi: _Bây giờ chúng mày phát hiện ra con chuột rồi chứ? Bạn bè tốt thật. Hahahaha!!!! Con chim lớn vỗ cánh bay đi…
Willow ngạc nhiên không nói được gì. Cal cau mày nhìn Sin, nửa tức giận, nửa không biết phải phản ứng thế nào. Kitr nhìn Sin, nó cứ tưởng nó vừa tìm được điểm tương đồng giữa nó và anh, cứ tưởng anh sẽ là một người bạn tốt với nó. Bây giờ thì anh ta một thằng khốn bán đứng bạn bè.
Kitr xiết nắm tay, nó lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng: _Sin, việc vừa rồi là có thật hay không? Sin nhét súng vào thắt lưng, xoay lại nhìn đối dịên vào Kitr: _Cậu thấy đó, tất cả đúng như hắn nói, tôi bán thông tin của Cal cho bọn chúng, cho chính phủ Kanto
Giọng Kitr run run, nó đang thật sự tức giận, nhưng qua nhiều việc, nó đủ tỉnh táo để biết Sin không phải người xấu, ít ra anh ta cũng đã không lấy tiền của bọn Kanto cho thông tin. Nó hy vọng anh ta có một lý do thật sự cho việc này: _Anh có thể giải thích. Anh bị ép? Anh cần tiền cho việc gì? Nên nhớ nếu lý do đó không thỏa đáng hoặc anh từ chối trả lời câu hỏi của tôi, chúng tôi sẽ không để yên cho anh đâu…
Cal ngồi lên một tảng đá, bình tĩnh nhìn Sin, chờ đợi câu trả lời, Sin nhún vai: _Tôi không bị ép gì cả. Các cậu cần anh ta đúng không? Và tôi cũng vậy. Từ đầu tôi đã biết Cal sẽ không đồng ý vào việc này. Nhưng nếu có một chút sức ép, anh ta sẽ không còn lựa chọn…Ý tôi là, thay vì năn nỉ một người giúp cậu, tại sao cậu không cho anh ta thấy là anh ta phải giúp cậu.
Kitr xấn tới, nắm cổ áo Sin xốc lên, nó nói như hét vào mặt: _Và quyết định của anh là bán đứng bạn bè?!!!! Lý do của anh chính đáng quá nhỉ !!!? Anh đã làm gì anh thấy không ?!!! Anh phá nát căn nhà của Cal, và súyt nữa giết chết Venusaur của tôi!!!
Hụych!!!! Nó đấm mạnh vào mặt Sin. Anh không né. _Tôi có lỗi về những việc đó. Nhưng đây vẫn là việc nên làm. Lỗi là ở tôi, nhưng tôi không hối hận về việc đó. Chúng ta cần Cal! _Anh….Anh… Kitr mím môi.
_Tôi thất vọng về cậu quá, Sin à…. Willow lên tiếng. Cô đúng là cần Cal, nhưng cô thà không còn hơn ép buộc bạn bè mình bằng cách thô bạo như vậy. Cô đã nghĩ Sin đã thay đổi tính tình. Nhưng không, anh vẫn như vậy, máy móc, lý trí và chỉ nghĩ cho bản thân mình.
_Thôi…. Từ nãy giờ Cal vẫn im lặng. Nhưng anh lên tiếng. _Thì ra là vậy. Tôi vẫn lấy làm lạ tại sao họ lại dò được vị trí của tôi…
Anh dừng nửa chừng, im lặng và suy nghĩ.
… _Nếu đã vậy, thật sự tôi đã không còn lựa chọn nào khác nữa. Willow, tôi đồng ý với lời mời hồi sáng của cậu. Anh đảo mắt nhìn khắp cánh rừng _Kể ra, phải chia tay nơi này cũng tiếc thật, nhưng tôi không thể làm ngơ với mọi việc nữa rồi. Cho dù tôi có ở lại thì cũng sẽ không được yên thân. Và cũng không thể chối bỏ đam mê trong mình…Sin… Cảm ơn cậu.
Cal đảo mắt nhìn Sin. Sin quay người, đi sâu hơn vào rừng: _Ngày mai gặp lại ở Pokecenter. Nếu các cậu vẫn cần tôi.
Kitr ngồi phịch xuống bãi cỏ. Khó chịu, bực tức và thất vọng. Nó làu bàu: _Đi luôn đi, đồ chết tiệt… Cal cau mày: _Đừng nói như vậy, cậu nhóc… Willow đưa tay vuốt mặt, cô ngồi xuống tảng đá bên cạnh: _Sao cậu có thể bình tĩnh như vậy? Anh ta làm tất cả việc này, phá họai cuộc sống của cậu chỉ để ép buộc cậu…
Cal bước đến cạnh Kitr, ngồi xuống. Anh đưa tay vỗ nhẹ đầu nó, anh biết Kitr chỉ là một cậu bé, giống như Tatchan, nó luôn hết lòng vì bạn bè. _Tôi không biết… Nhưng tôi nghĩ Sin không phải người xấu. Tôi không nghĩ cậu ta bán đứng tôi đâu. Ở một mặt nào đó thì cậu ấy cũng đã không lấy những đồng tiền dơ bẩn.
Kitr nói, chực cãi lại: _Nhưng…. Cal ngắt lời nó: _Nếu là cậu, cậu sẽ làm gì đây? Kitr im lặng, đúng là nó chưa từng nghĩ đến việc sẽ thuyết phục Cal thế nào. Cal tiếp lời _Nếu chỉ đơn thuần là năn nỉ, tôi cũng sẽ không thay đổi ý kiến của mình đâu. Cậu và Willow chắc chắn sẽ chịu thua thôi. Tôi nghĩ Sin chỉ là bất đắc dĩ. Cậu và Willow đâu thể nào đóng vai người xấu, mà có muốn cũng không thể. Hai người quá tốt đẹp so với cậu ta… Dù sao, tôi vẫn tin cậu ấy. Một người yêu quý pokemon, đã giúp Kitr cứu Venusaur, đã đỡ đòn cho Willow, tôi không nghĩ cậu ta là người xấu đâu… Các cậu cũng nên về ngủ đi, tôi dạo quanh đây một lát. Sáng mai gặp lại ở Center.
Cal đứng dậy, xoay lưng và vẫy tay với Kitr, Willow. Nói như vậy đồng nghĩa với việc anh ta chấp nhận Sin trở lại vào sáng mai.
Willow đến bên Kitr, nắm tay nó xốc dậy. Kitr và Willow cùng đi trở về nhà trọ trong thành phố. Quãng đường không dài, nhưng im lặng…
_Kitr này, em có giận Sin không? Kitr im lặng, rồi nó nói, thật nhỏ. _Có. Dĩ nhiên là có. Và em sẽ không hết giận cho dù anh ta có xin lỗi đi nữa. Anh ta đã súyt giết chết Venu…. Willow mở miệng, nhưng Kitr chặn miệng cô: _Nhưng mà…Em vẫn đang suy nghĩ…Thật sự thì em cũng sẽ bất lực nếu Cal không nhận lời… ở một mặt nào đó… Nếu điều Cal nói là đúng, nếu anh ta tự biến bản thân thành nhân vật phản diện…Thì…
Willow mỉm cười, cậu nhóc Kitr đang dần trưởng thành hơn trong suy nghĩ, chín chắn hơn nhiều. _Um, chị cũng nghĩ về chuyện đó. Nhưng vẫn còn cả đọan đường dài trước mặt. Chúng ta sẽ có thời gian để hiểu rõ nhau hơn…
Willow khóac tay cậu bé_giờ đã cao ngang với cô. Cả hai người không nói gì về chuyện đó nữa trong suốt đọan đường còn lại. Nhưng đều biết rằng sáng mai, mọi người sẽ gặp lại nhau ở Center… Và tất cả mọi việc sẽ ổn thôi… |
|
|
|
Sponsored content
|
Tiêu đề: Re: Fan Fiction - What will be will be |
|
|
|
|
|
|
|
Fan Fiction - What will be will be |
|
|
Trang 1 trong tổng số 1 trang |
|
|
Permissions in this forum: |
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|
|
|
|
Powered
by phpBB® Version 2.0
Copyright ©2000 - 2008, Forumotion.
|